Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 52: Chương 52: 1 - Kẻ cuồng sát




Sở Nghiêu Nghiêu đã đọc qua nguyên tác, nhưng những lời thiếu niên này nói trong nguyên tác lại chưa từng đề cập qua. Nàng chớp mắt, nhất thời có chút không phản ứng kịp.

Trong nguyên tác nói, Trụy Ma Uyên là do tu sĩ thượng cổ nhập ma, dư ba thần thức tạo thành nơi đó, còn lại thì không nhắc tới. Hơn nữa khi ở Vân Trung Thành, từ lời của Mộc Lưu Vân và Tạ Lâm Nghiễn mơ hồ có thể nhìn ra, Tạ Lâm Nghiễn tựa hồ đang đối địch với thiên đạo. Thiếu niên ở trước mặt còn nói, trước kia có một vị thiên địa cộng chủ phân chia thành hai bộ phận, một cái trở thành thiên đạo, một cái khác thành Trụy Ma Uyên.

Nếu đem những tin tức này liên hệ lại, cũng chính là... Trước kia, có một tu sĩ thượng cổ rất lợi hại, là thiên địa cộng chủ, về phần thiên địa cộng chủ là cái gì, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết. Sau đó hắn sinh ra tâm ma, hoặc là nguyên nhân nào khác, nhân cách bị phân tách. Một nhân cách tạo ra Trụy Ma Uyên, một nhân cách khác làm thiên đạo, chưởng quản phép tắc thiên hạ. Sau đó Tạ Lâm Nghiễn xuất hiện, hắn có lẽ là bị ai đó tổn thượng hoặc là đã trải qua quá khứ bi thảm, dẫn đến hắn đứng về phía tâm ma đối nghịch với thiên đạo.

Sở Nghiêu Nghiêu lại nhìn thiếu niên một chút, trong mắt có ý cười: “Không phải ngươi đến trừ ma ư, vạn nhất kẻ cuồng sát chính là ma ngươi muốn trừ thì sao?”

“Không thể nào, không thể nào!” Thiếu niên lắc phất trần, làm cho ánh nến cũng lắc lư theo: “Cái ta muốn trừ là ma, cho dù hắn giết nhiều người đi nữa thì vẫn là người. Trên người hắn không có một chút ma khí nào, nói hắn chính khí lẫm liệt cũng không ngoa. Nếu không phải vì thanh kiếm kia của hắn, có lẽ ta còn sẽ coi hắn thành sư huynh đồng môn.”

Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, lời này cũng không sai. Nàng đang suy nghĩ có nên nói cho thiếu niên ở trước mặt, kỳ thật nàng cùng phe với cái gọi là “kẻ cuồng sát” để thiếu niên này ném nàng ra, Tạ Lâm Nghiễn xem xét một chút. Dù sao hắn cũng sẽ không làm hại mình.

Do dự một chút, Sở Nghiêu Nghiêu lại không lên tiếng, lỡ như người ta nghe nàng nói mình và Tạ ma đầu là một phe, lập tức nổi lên hứng thú trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa, coi nàng thành đồng loã của người xấu mà tiêu diệt thì làm sao? Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy mình tốt nhất vẫn nên giả vờ làm người bị hại, đợi đúng thời cơ lại đi tìm Tạ Lâm Nghiễn.

“Vậy ngươi muốn trừ ma ở đâu? Ngươi đã có kế hoạch chưa?”

Lý Từ Tuyết gật đầu: “Bây giờ là buổi tối, bên ngoài rất nguy hiểm. Hơn nữa ban đêm thực lực của ma vật sẽ tăng lên, đợi trời sáng chúng ta lại ra ngoài. Ta có pháp bảo có thể tìm được ma khí, rất dễ tìm ra nó.”

“Ta...” Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ mình hẳn nên tìm cớ tách khỏi thiếu niên: “Kỳ thật ta chuẩn bị cùng bằng hữu đến Xích Hỏa Sơn Trang, nhưng sau khi dùng truyền tống trận, không biết tại sao lại đến nơi này. Đạo hữu biết từ đây đến Xích Hỏa Sơn Trang đi như thế nào không?”

“Xích Hỏa Sơn Trang?” Lý Từ Tuyết nhíu mày: “Đó là chỗ nào?”

Sở Nghiêu Nghiêu: “?”

Không phải chứ, không thể nào? Thiển cận đến như vậy? Tốt xấu gì cũng là một trong tứ đại môn phái, tuy Thánh Đạo Cung đã lánh đời, nhưng không đến mức đệ tử trong phái cũng chưa từng nghe nói đến Xích Hỏa Sơn Trang chứ.

“... Là một môn phái nằm gần Trụy Ma Uyên.” Sở Nghiêu Nghiêu không biết nên giải thích như thế nào.

Lý Từ Tuyết vừa nghe lời này lại giật mình: “Thành lập ở gần Trụy Ma Uyên không sợ gặp phải ma triều sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu lúng túng cười, không đáp lại.

Lý Từ Tuyết trầm mặc một chút lại nói: “Sở tỷ tỷ, những ngày tới đây rất nguy hiểm. Sư phụ ta bói toán nhìn trời, ma triều sẽ tới trong một tháng, chỗ của chúng ta là phạm vi ma triều tác động đến. Trước khi ta trừ ma xong, tốt nhất tỷ tỷ nên đi theo ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “?”

Lý Từ Tuyết tiếp tục nói: “Đợi ta giải quyết xong chuyện của mình, ta lại cùng tỷ tỷ đến Xích Hỏa Sơn Trang thông báo chuyện ma triều cho bọn họ, tránh để phát sinh thương vong.”

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy như vậy không ổn, nàng phải tách khỏi thiếu niên, bằng không làm sao đi tìm Tạ Lâm Nghiễn. Còn cái ma triều này nữa, không phải Tạ Lâm Nghiễn đã nói sẽ không bùng nổ trong thời gian gần sao? Chẳng lẽ, Xích Hỏa Sơn Trang đột nhiên mất liên liên lạc là bởi vì ma triều? Dường như quả thật có khả năng này.

“Nếu không thì như vậy đi, ngươi ở lại đây trừ ma, ta tìm Xích Hỏa Sơn Trang, báo chuyện ma triều cho bọn họ.”

Sở Nghiêu Nghiêu đưa ra đề nghị này, Lý Từ Tuyết nhíu mày: “Nơi này rất nguy hiểm, với tu vi của tỷ tỷ thì không phải đối thủ của những kia ma vật kia.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

Vậy mà nàng quên mình là đồ gà.

“Nếu không thì như vậy đi...” Lý Từ Tuyết nói: “Tỷ tỷ theo ta đi trừ ma vật trước, sau lại đến Xích Hỏa Sơn Trang đưa tin. Ta còn muốn ở lại giải quyết hậu quả, thuận tiện sơ tán thôn dân ở lân cận.”

“Được.” Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng gật đầu, giọng nói ngưng trọng đầy lo lắng: “Ta thật sự muốn sớm đến Xích Hỏa Sơn Trang, nói với trang chủ chuyện ma triều, chuẩn bị sớm mới tốt.”

Lý Từ Tuyết vỗ vai Sở Nghiêu Nghiêu, tỏ vẻ mình hiểu tâm tình của nàng.

Cuộc nói chuyện kết thúc, trong màn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Sở Nghiêu Nghiêu cố gắng nghiêng tai lắmg nghe, nàng muốn nghe xem bên ngoài bây giờ thế nào rồi. Tạ Lâm Nghiễn khẳng định đã phát hiện nàng mất tích, không biết hắn có thể tìm được nàng hay không.

Tạ Lâm Nghiễn từng nói, hắn hạ ấn ký ở trên người nàng, chỉ cần nàng kêu tên của hắn, hắn liền nghe được. Nhưng Lý Từ Tuyết đang ở bên cạnh, nàng trắng trợn gọi tên Tạ Lâm Nghiễn không khỏi làm cho người ta nghi ngờ. Lý Từ Tuyết không biết lại hiểu lầm cái gì, hắn vỗ vai Sở Nghiêu Nghiêu an ủi nàng: “Tỷ tỷ yên tâm đi, kẻ cuồng sát kia đã đi rồi, tuy thần thức của hắn rất mạnh, nhưng linh bảo của ta là linh bảo thượng cổ do sư phụ ta đưa cho. Trong thời gian ngắn hắn sẽ không phát hiện ra chúng ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

“Vậy thì tốt...” Nàng cười khan vài tiếng: “Ngươi nói như vậy ta an tâm rồi.”

“Cái kia...” Sở Nghiêu Nghiêu làm bộ lơ đãng hỏi: “Ngươi có biết cái người bị ngươi gọi là kẻ cuồng sát là ai không?”

“Hả?” Mặt Lý Từ Tuyết lộ vẻ hiếu kỳ: “Sao thế? Hắn rất nổi tiếng sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu: “Hắn rất có tiếng, hắn chính là Ma Tôn của Cực Kì Vực Tạ, Lâm, Nghiễn.”

Sau khi nàng nói từng chữ tên Tạ Lâm Nghiễn, tim bất giác đập nhanh hơn. Nàng không xác định liệu gọi tên Tạ Lâm Nghiễn ở trong màn này thì hắn có thể nghe được không. Nàng càng không xác định thiếu niên ở trước mặt có thể nhận ra được ý đồ của nàng không.

Nàng nín thở chăm chú nhìn, vừa mong đợi Tạ Lâm Nghiễn có thể nhanh tìm được nàng, vừa phòng bị Lý Từ Tuyết.

Sau vài giây, không chuyện gì phát sinh.

“Tạ Lâm Nghiễn?” Lý Từ Tuyết cau mày lặp lại cái tên này một lần: “Ta chưa nghe nói đến hắn, nhưng cái tên cuồng sát kia sao có thể là Ma Tôn Cực Kì Vực, hắn cũng không phải ma tu. Huống chi, Ma Tôn Cực Kì Vực không phải là Phù Niệm Chi sao?”

“Phù Niệm Chi là ai?” Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, chưa từng nghe tên Tạ Lâm Nghiễn thì thôi đi, nhưng Ma Tôn Cực Kì Vực như thế nào mà thành một người khác?

“Tỷ tỷ, kiến thức của tỷ cũng quá hạn hẹp đi!” Lý Từ Tuyết vậy mà có chút ghét bỏ nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Đến Phù Niệm Chi cũng không biết, chính là cái người trước kia bị mổ lấy Nguyên Anh nên không thể tu luyện, vì thế mới thử dẫn ma khí nhập thể, trở thành người đầu tiên tu ma đạo. Từ đó liền có không ít người muốn đi đường tắt bắt chước hắn.”

“Có điều,“ Lý Từ Tuyết lắc phất trần trong tay: “Đường hắn đi dù sao cũng là đường ngang ngõ tắt, không lên được mặt bàn. Hơn nữa, hắn không có mệnh đế vương, ngôi vị Ma Tôn đối với hắn mà nói là một gánh nặng, không thể cùng vận khí của hắn hỗ trợ lẫn nhau, không thể ngồi lâu...”

Lý Từ Tuyết dường như nghĩ tới điều gì: “Nói như thế, tên cuồng sát kia làm Ma Tôn, ngược lại rất phù hợp.”

Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, hồi lâu cũng không nói được gì. Trong lòng nàng sinh ra một cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại không dám khẳng định. Phù Niệm Chi theo lời Lý Từ Tuyết nói không phải là Ma Tôn tiền nhiệm chứ? Bởi vì Thánh Đạo Cung không liên hệ với bên ngoài, cho nên thông tin mà Lý Từ Tuyết học trong tông môn đều đã quá cũ?

“Tỷ tỷ, thời gian cũng không còn sớm, tỷ nghỉ ngơi sớm đi. Ta canh chừng nến trừ tà, tỷ có thể yên tâm.”

Sở Nghiêu Nghiêu nghe theo nhích đến một góc, giả vờ nhắm nghiền hai mắt, trong lòng không ngừng suy tính.

Nàng hoài nghi có thể Thánh Đạo Cung chuẩn bị xuất thế lần nữa, nguyên nhân chính là ma triều mà thiếu niên này nhắc tới. Hiện tại nàng chỉ muốn sớm gặp Tạ Lâm Nghiễn, nói mấy tin tức này cho hắn biết. Cũng không biết Thánh Đạo Cung xuất hiện sẽ ảnh hưởng thế nào đối với kết cấu hiện nay của tu chân giới.

Nghĩ lại nghĩ, Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ đến mình lại ngủ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.