Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 40: Chương 40: 2 - Phù chú




Sở Nghiêu Nghiêu ở Tàng Thư Các bảy ngày. Ngày thứ bảy, đến tối nàng thu thập xong đồ đạc liền đi về phía phòng cho khách. Trong hành lang treo minh nguyệt thạch, màn đêm vừa xuống liền tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếc hành lang gỗ ra một mảnh sắc lạnh.

Rẽ trái rẽ phải, xa xa nàng liền nhìn thấy phòng của mình đèn đuốc sáng trưng. Sở Nghiêu Nghiêu hơi hoài nghi, nhưng nàng rất nhanh lại sáng tỏ, bước vài bước lên, đẩy cửa ra, quả nhiên liền thấy Tạ Lâm Nghiễn đang ngồi ở bên bàn trà, tay cầm bút lông nghiêm túc viết cái gì đó. Sở Nghiêu Nghiêu đi vào rồi hắn cũng không liếc nhìn một cái.

Nàng rón rén đóng cửa lại, chậm rãi đi đến sau lưng Tạ Lâm Nghiễn nhìn xem hắn viết cái gì. Vừa thấy nàng liền kinh ngạc. Tạ Lâm Nghiễn vậy mà đang vẽ bùa, trên bút lông chấm chu sa, vẽ trên ột lá bùa màu vàng. Mỗi một nét đều tỏa ra linh khí nhàn nhạt, sau khi vẽ xong một lá bùa, Tạ Lâm Nghiễn lật tay thu bút. Sở Nghiêu Nghiêu đang chuẩn bị khen hắn một phen, ngay sau đó, lá bùa kia lại tựa như bị trúng tà, tự nhiên dựng lên trong không khí, chớp mắt một cái liền biến thành một bãi tro tàn. Lửa này thiêu thật có tiêu chuẩn, trừ lá bùa ra, trên bàn không lưu lại một chút dấu vết cháy xém nào.

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của Sở Nghiêu Nghiêu mà nói, cái này tựa hồ là... thất bại.

Tình huống thật xấu hổ. Thật lâu, Tạ Lâm Nghiễn mới ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn về phía nàng: “Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện quấy rầy ta, ta cũng sẽ không thất bại.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

Cái nồi này nàng không đeo, trong nguyên tác không ít lần nahwsc tới Tạ Lâm Nghiễn không am hiểu vẽ phù lục. Hiện giờ tu vi hắn cao, có thể vẽ ra mấy tấm phù lúc cấp thấp, nhưng nếu muốn vẽ loại cấp cao thì khả năng thất bại lại rất lớn. Cũng không phải vì Tạ Lâm Nghiễn ngốc, chủ yếu là vấn đề tư chất của hắn, kiếm đạo thiên tài, linh khí trời sinh tinh thuần bá đạo, không cần vẽ phù lục nhiều linh khí có tính công kích lớn như vậy, không cẩn thận sẽ khống chế không tốt, dẫn đến linh khí trên phù lục quá nhiều mà tự cháy.

Trong tứ đại môn phái chính đạo có Điểm Chu Môn chuyên dùng phù lục, không ít lần đã cười nhạo Tạ Lâm Nghiễn. Đương nhiên, việc bọn họ cười nhạo cũng đụng chạm đến rất nhiều kiếm tu ở Ngọc Hành Sơn, cho nên quan hệ của Ngọc Hành Sơn và Điểm Chu Môn vẫn luôn không tốt. Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu quét về phía những phù lục đã vẽ xong ở trên bàn, chỉ có ba cái, phẩm cấp đều rất kém, mỏng manh nằm lên bàn, trông có chút keo kiệt.

Tạ Lâm Nghiễn cũng chú ý tới ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu. Hắn “Hừ” một tiếng, đập bút lông lên bàn, đứng dậy kéo Sở Nghiêu Nghiêu qua, không cho giải thích gì mà đè vai đặt nàng xuống ghế, giọng nói mang uy hiếp: “Ngươi vẽ.”

Dứt lời liền nhét bút lông vào trong tay nàng.

“Ta làm sao vẽ phù lục được?”

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, toàn thân đều viết không nguyện ý.

Tạ Lâm Nghiễn từ phía sau tiến lại, tay trái ấn vai nàng, tay phải đặt trên mu bàn tay của nàng: “Ngươi không biết, ta có thể dạy ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

Nàng vừa liếc nhìn ba tấm phù lục cấp thấp nằm trên bàn kia vừa tự nói trong lòng, như thế này còn đòi dạy nàng? Có thể dạy được không?

Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn hừ một tiếng, tay đặt ở mu bàn tay của Sở Nghiêu Nghiêu tăng thêm vài phần lực đạo. Cùng lúc đó, linh khí từ đầu ngón tay hắn đi ra, chậm rãi chảy vào mu bàn ta của Sở Nghiêu Nghiêu, theo kinh mạch bao lấy toàn bộ tay phải của nàng. Sở Nghiêu Nghiêu thật bị dọa, nàng lùi mạnh về sau, muốn tách khỏi lại tự va vào trong ngực Tạ Lâm Nghiễn, lồng ngực của hắn thuận thế áp ở sau lưng của nàng, vây nàng ở bên bàn.

Sở Nghiêu Nghiêu ngừng hô hấp, lần trước chạm vào linh khí của Tạ Lâm Nghiễn là lần nàng bị hắn giết chết, linh khí thô bạo nháy mắt làm vỡ nát tâm mạch của nàng. Lúc này đây, linh khí của hắn tuy rằng không mang sát khí nhưng vẫn khiến Sở Nghiêu Nghiêu kinh hãi. Linh khí Tạ Lâm Nghiễn nóng hơn so với trong tưởng tượng, làm cho người ta nghĩ không ra, vì sao ma đầu lãnh khốc vô tình này lại có linh khí chí thuần chí nhiệt như vậy.

Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng: “Ngươi sợ cái gì? Tuy tại hạ là ma tu, lại không phải tu ma đạo, sẽ không làm cho ngươi dính ma khí.”

Dứt lời, hắn liền nắm chặt tay Sở Nghiêu Nghiêu, khống chế bút lông vẽ trên lá bùa vàng. Phù chú vài nét bút mà thành, trên lá bùa màu vàng rất nhanh liền xuất hiện một đạo chú văn rồng bay phượng múa màu đỏ, trong nháy mắt, lá bùa không như dự kiến mà tự cháy.

Tạ Lâm Nghiễn cười giễu cợt một tiếng, lại bắt đầu nói Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi nghiêm túc một chút.”

“Ta nghiêm túc thế nào đây?” Sở Nghiêu Nghiêu muốn thoát khỏi tay của hắn, lại bị hắn cầm chặt hơn.

“Dùng thần thức, tập trung tinh lực, lần này dùng linh khí của ngươi viết... Còn nhớ rõ đạo phù văn vừa nãy không?”

“... Chắc nhớ.” Sở Nghiêu có chút không chắc chắn.

“Tốt.”

Tạ Lâm Nghiễn buông tay Sở Nghiêu Nghiêu ra, nhưng không đứng dậy rời đi, hắn rút ra một lá bùa vàng mới, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi làm đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

Việc này đúng là làm khó nàng.

Nàng cau mày nhìn chằm chằm lá bùa trên bàn trong chốc lát. Thật lâu, mới nghiêng đầu nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Dùng thần thức như thế nào... Ta không biết.”

Nàng nói nghiêm túc như vậy làm Tạ Lâm Nghiễn tức cười: “Trúc cơ kỳ mà không biết dùng thần thức... Ngươi thật đúng là...”

Lời sau đó hắn không nói hết, nhưng không nghĩ cũng biết hắn nhất định là đang cười nhạo nàng.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn thấu sự bất mãn của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cười nói: “Được rồi, ta dạy cho ngươi.”

Hắn chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt cằm trên vai Sở Nghiêu Nghiêu: “Tập trung lực chú ý.”

Theo động tác của hắn lúc nói chuyện, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng phả trên vành tai của Sở Nghiêu Nghiêu, nàng không kìm được mà nổi da gà, lòng nói tình huống thế này nàng tập trung chú ý thế nào được. Nàng thậm chí hoài nghi là Tạ Lâm Nghiễn cố ý...

Chân mày Sở Nghiêu Nghiêu nhíu chặt hơn, thử tập trung lực chú ý vài lần, nhưng cảm giác tòin tại của Tạ Lâm Nghiễn quá mạnh mẽ, nàng không nhịn được mà chú ý hắn.

“Sở Nghiêu Nghiêu.” Tạ Lâm Nghiễn thở dài: “Muốn ngươi tập trung chú ý, không phải đặt sự chú ý ở trên người ta.”

Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, trên mặt cũng nóng lên, vì sao ngay cả cái này hắn cũng có thể phát hiện?!

“Ta, ta...” Nàng ngập ngừng, một câu cũng nói không nên lời.

“Đặt sự chú ý đặt ở đây.” Hắn nâng tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở mi tâm Sở Nghiêu Nghiêu: “Không được nghĩ đến ta.”

Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn khàn khàn, có vài phần trêu đùa khiến Sở Nghiêu Nghiêu càng thêm quẫn bách. Ngón tay hắn thật lạnh, Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được run lên một chút, ngay cả hơi thở cũng nóng lên.

“Nếu không hay là...”

“Nghiêu Nghiêu.” Tạ Lâm Nghiễn cắt lời nàng: “Ngươi cũng không thể không biết dùng thần thức mãi được.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “...”

Lời này rất có lý.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, che giấu xấu hổ. Sở Nghiêu Nghiêu dựa theo cách của Tạ Lâm Nghiễn cố gắng tập trung tinh thần. Lúc đầu nàng vốn cho rằng rất khó, nhưng sau khi làm theo, nàng lại rất nhanh tìm được cách. Trúc cơ kỳ vóin có thể phóng thần thức ra ngoài, khổ nỗi Sở Nghiêu Nghiêu bận tâm Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn đi theo bên cạnh nàng, từ đầu đến cuối không dám thử làm cái này, sợ bị thần thức của Tạ Lâm Nghiễn phát hiện sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tiểu tu sĩ như bọn họ, thần thức rất yếu ớt.

“Đem lực chú ý chuyển qua tay phải.” Tạ Lâm Nghiễn lại chỉ đạo ở bên tai nàng: “Phóng linh khí ra ngoài.”

Sở Nghiêu Nghiêu từng bước nghe theo, linh khí tụ tại đầu ngón tay, tập trung chuyển vào bút lông trong tay, chu sa màu đỏ vẽ trên giấy mỏng màu vàng, một đạo phù văn bao hàm linh khí rất nhanh viết xong. Trong nháy mắt, Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác rõ ràng được có một cổ linh khí lớn từ trong đan điền của mình tuôn ra ngoài, tưới lên lá bùa tên bàn. Mỗi một bút đều lóe ra linh quang, che giấu linh khí tinh thuần.

Sở Nghiêu Nghiêu mở mắt, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhìn lá bùa, không hề bị cháy, điều này có nghĩa là nàng thành công? Nhưng vì sao hiện tại nàng lại thấy khó chịu như vậy, vùng đan điền truyền đến cảm giác xé rách mơ hồ, linh khí trong kinh mạch cũng bắt đầu không khống chế được. Nàng cố nén khó chịu, quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Hắn không nhìn nàng, ánh mắt dừng ở trên đạo phù kia, thần sắc có chút quái dị.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn mở miệng nói chuyện, lời nói còn chưa phát ra, liền cảm thấy cổ họng có vị ngọt, tia máu theo khóe môi tràn ra. Dù là nàng phản ứng trì độn, cũng ý thức được bây giờ mình đang gặp vấn đề.

Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt đảo qua vết máu bên môi nàng cũng không lộ ra chút ngạc nhiên nào.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không phải ngốc tử, phát triển đến bước này, nàng đương nhiên nhìn ra nàng bị Tạ Lâm Nghiễn hố. Tại sao hắn lại đột nhiên chạy vào trong phòng nàng vẽ bùa, lại không hiểu được mà muốn dạy nàng sử dụng thần thức. Sở Nghiêu Nghiêu đã không còn khí lực hỏi Tạ Lâm Nghiễn, trước mắt nàng tối dần, mũi ẩm ướt, sờ lên mới phát hiện nàng đang chảy máu mũi.

Không đúng! Không chỉ là chảy máu mũi, nàng rõ ràng là thất khiếu chảy máu.

Sở Nghiêu Nghiêu quả thực khóc không ra nước mắt. Đoạn đường đi theo Tạ Lâm Nghiễn này, nàng cũng không đếm được mình bị thương bao nhiêu lần. Là một sinh viên bình thường, ngày này qua ngày khác đi vào gió mưa, còn có người nào nhớ rõ nàng sợ đau không?

Đan điền và đầu đều đau muốn nổ tung, Sở Nghiêu Nghiêu không chịu nổi mà té xuống, nhưng ý thức của nàng vẫn còn thanh tỉnh.

Tạ Lâm Nghiễn đỡ hông nàng bế nàng lên, bước vài bước đặt nàng lên giường. Sau đó, một cái tay lạnh như băng áp lên trán của nàng, linh khí ấm áp chậm rãi chảy vào mi tâm, hóa giải một ít đau đớn.

Sở Nghiêu Nghiêu dồn một chút sức lực cuối cùng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là tên khốn kiếp, ta đau muốn chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.