Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 65: Chương 65: 3 - Chuyện xưa




Có một thiếu niên chạy qua hành lang đi tới. Tiếng “Tiểu thúc” này đương nhiên là gọi Lý Từ Tuyết. Thiếu niên cũng mặc môn phục Thánh Đạo Cung, hắn mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, vừa nhìn đã thấy là tiểu thiếu gia nhà giàu, giơ tay nhấc chân đều kèm theo khí chất quý khí không che đậy. Tay phải hắn cầm kiếm, tóc dài dùng dây cột tóc màu vàng buộc thật cao, hai má hồng hào, dáng vẻ vừa luyện kiếm xong. Khi Tạ Lâm Nghiễn ở trước mặt hắn cũng không xuất sắc hơn bao nhiêu. Dù sao chỉ là thiếu niên lớn lên ở nơi thôn dã, tuy tuổi xấp xỉ, Tạ Lâm Nghiễn lại không đầy ngạo khí giống thiếu niên trước mắt.

Ánh mắt thiếu niên chạm đến Tạ Lâm Nghiễn sau lưng Lý Từ Tuyết thì vẻ vui mừng hơi lắng đọng, hắn dừng bước bất động thanh sắc quan sát Tạ Lâm Nghiễn vài lần, cười nói với Lý Từ Tuyết: “Tiểu thúc, đây là đệ tử người mới nhận sao?”

Lý Từ Tuyết khẽ gật đầu, thần sắc có vài phần lãnh đạm, hắn quay đầu giới thiệu với Tạ Lâm Nghiễn: “Đây là chất nhi của ta Lý Vãn Trần, cũng là Đại sư huynh ở Thánh Đạo Cung...” Hắn tựa hồ còn muốn nói gì nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Mười mấy năm trong đời Tạ Lâm Nghiễn không có bằng hữu nào, những người đó đều nói hắn là sát tinh, là ma chủng, cho là hắn sẽ mang đến tai ương, cho dù là tỷ tỷ ruột của hắn Mộc Lưu Vân, cũng vì lòng có oán khí cũng không tốt với hắn lắm. Bởi vậy, hắn cũng không biết cách ứng xử trong trường hợp này, chỉ nâng tay ôm quyền, khó khăn gọi một tiếng “Đại sư huynh” liền không biết nên nói gì nữa.

Lý Vãn Trần dường như không chú ý tới, trong mắt đầy ý cười, thân thiết vỗ vai Tạ Lâm Nghiễn: “Không cần đa lễ như vậy, nếu là đệ tử của tiểu thúc, ngươi cũng là đồng môn sư đệ của ta, ngày sau có gì không hiểu cứ việc tới hỏi ta là được.”

Tạ Lâm Nghiễn ngẩn người, khẽ gật đầu nói: “Đa tạ.”

Lý Vãn Trần còn muốn nói gì với Tạ Lâm Nghiễn, Lý Từ Tuyết lại cắt ngang hắn: “Dạo này ngươi vẫn đang luyện kiếm?”

Lý Vãn Trần nhanh chóng gật đầu: “Từ lúc tiểu thúc rời khỏi Thánh Đạo Cung, mỗi ngày Vãn Trần đều luyện tập kiếm thuật, muốn chờ tiểu thúc trở về chỉ điểm một hai.”

Lý Từ Tuyết không mặn không nhạt gật đầu: “Ngươi ngược lại là hiếu học.”

Được Lý Từ Tuyết khen, trong mắt thiếu niên lóe lên một tia vui mừng rõ ràng, lại nghe Lý Từ Tuyết nói: “Đáng tiếc kiếm đạo không thích hợp ngươi, đối với ngươi không có lợi.”

“Tiểu thúc, ta...” Lý Vãn Trần rõ ràng sửng sốt một chút.

Sắc mặt Lý Từ Tuyết từ từ trở nên nghiêm túc: “Vãn Trần, ta từng nói với phụ thân ngươi, cũng từng nói với ngươi, ngươi thích hợp với phù đạo chứ không phải kiếm đạo. Ngươi không nghe thì thôi, ngay cả phụ thân ngươi cũng hồ đồ theo ngươi sao?”

Bị Lý Từ Tuyết lớn tiếng trách cứ, mặt Lý Vãn Trần lập tức tái đi, hắn vội vàng nói: “Không phải, không liên quan tới phụ thân! Là ta khư khư cố chấp, nhất định muốn tu tập kiếm đạo!” Nói xong, hắn lập tức quỳ xuống: “Kính xin tiểu thúc trách phạt!”

“Ta trách phạt ngươi? Ta nào xứng trách phạt ngươi?” Lý Từ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Thân là Đại sư huynh của Thánh Đạo Cung lại không biết làm gương tốt, cả ngày tranh cường háo thắng, hay là vị trí nhị cung chủ này của ta cũng để ngươi ngồi cho xong!”

“Sư thúc, đệ tử không dám!” Lý Vãn Trần cúi người dập đầu, thậm chí không dám lại gọi Lý Từ Tuyết là “Tiểu thúc“.

“Đừng suốt ngày nói mấy lời xã giao với ta, ta cũng không phải người sẽ bán thể diện cho tiểu thiếu gia Lý gia nhà ngươi!” Lý Từ Tuyết “Hừ” một tiếng ánh mắt thản nhiên quét qua kiếm trong tay Lý Vãn Trần, lại nói: “Bước chân không vững, ánh mắt do dự, Lý Vãn Trần, ngươi thậm chí không suy nghĩ cẩn thận vì sao bây giờ ngươi muốn tu tập kiếm đạo.”

“Đệ tử biết sai.” Lý Vãn Trần khẽ nâng tầm mắt, ánh mắt chạm tới Tạ Lâm Nghiễn thì bất giác xấu hổ, hắn vội vàng cúi đầu xuống, che giấu thần sắc trên mặt.

“Người tu tập kiếm đạo cần hiểu được kiếm của mình muốn dùng để làm gì, ngươi hiểu không? Ngươi hiểu được vì sao ngươi muốn tu tập kiếm thuật sao?”

Sắc mặt Lý Vãn Trần tái nhợt mím môi, lắp bắp không nói.

Lý Từ Tuyết lại nói: “Ngươi chẳng qua là vì ta lấy cớ ngươi không thích hợp tu tập kiếm đạo, từ chối nhận ngươi làm đồ đệ không cam tâm mà thôi.”

“Kiếm ý của ngươi vừa không vững, vừa không ổn, tràn đầy lỗ mãng làm cho người ta khó chịu.”

“Ta đã nói, đời này ta chỉ nhận một đệ tử duy nhất, trở về nói cho phụ thân ngươi, cho dù ngươi là của cháu của ta cũng không có ngoại lệ. Lý Từ Tuyết ta đã nhập đạo thì không hỏi hồng trần, ngươi vẫn nên bỏ cái ý định kia đi.” Lời của Lý Từ Tuyết có thể nói là không chút khách khí, thật đúng là nói được thì làm được, không hề cho Lý Vãn Trần chút thể diện nào.

Lý Vãn Trần trầm mặc một lát, rốt cuộc hai tay chắp thanh kiếm trước ngực, sau đó dùng sức, “keng” một tiếng, thân kiếm gãy thành hai đoạn, lưỡi kiếm lạnh băng đâm vào lòng bàn tay hắn, lập tức rạch một đường máu. Trên mặt Lý Vãn Trần không có chút đau đớn nào, mặc kệ máu tươi chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt trên vạt áo hắn. Hắn cất cao giọng nói: “Là đệ tử quá nóng nảy, tranh cường háo thắng, đệ tử biết sai, từ nay về sau sẽ không tu tập kiếm đạo nữa, chuyển sang tu phù đạo. Thân là Đại sư huynh của Thánh Đạo Cung, đệ tử nên làm gương tốt, lập tức đến Chấp Sự Đường lĩnh phạt.”

Lý Từ Tuyết không ngăn cản, thần sắc hắn hòa hoãn không ít, nói với Lý Vãn Trần: “Vãn Trần, ta nói như vậy cũng là vì ngươi là cháu của ta, sợ ngươi đi lệch đường. Nếu là người khác, ta căn bản sẽ không nhắc nhở, hy vọng trong lòng ngươi không nên oán ta.”

“Vãn Trần biết, sẽ không oán tiểu thúc.” Lý Vãn Trần cúi đầu, trong giọng nói xác thật không mang oán khí.

Lý Từ Tuyết lại là thở dài: “Nếu ngươi có thể bài trừ tạp niệm chuyên tu phù đạo, bỏ đi một thân khói lửa sẽ dễ dàng đạt tới đỉnh cao, căn bản không cần đi hâm mộ người khác.” Dứt lời, không đợi Lý Vãn Trần mở miệng, Lý Từ Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ta dẫn sư đệ ngươi đến chỗ ở của hắn trước, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ lời ta nói.”

Hắn phất tay áo rời đi thì Tạ Lâm Nghiễn cũng trầm mặc đi theo phía sau hắn, không nói một lời. Hồi lâu sau, đợi cho thân ảnh của bọn họ đi xa, Lý Vãn Trần quỳ trên mặt đất mới ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của bọn họ, chỉ là, khi ánh mắt của hắn nhìn Tạ Lâm Nghiễn thì ánh mắt không tự giác dừng lâu một chút.

Hình ảnh thay đổi, vẫn trong một mảnh băng thiên tuyết địa, rõ ràng không thật sự chạm vào, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu dường như cũng cảm nhận được cái rét lạnh thấu xương kia. Không, có lẽ cũng không phải rét lạnh, mà là một loại cô độc lạnh tận xương tủy, cô độc ngàn năm như một, dường như trận tuyết lớn này ngàn năm chưa hề ngừng, lạnh lùng mà vô tình.

Trong huyền thiên lầu các, thiếu niên ngồi dưới cây hoa lê, trong sương tuyết đầy trời chậm rãi băng bó vết thương trên cánh tay. Hắn rất chuyên chú, cho nên khi ngẩng đầu đột nhiên thấy thanh niên xuất hiện thì hơi sửng sốt.

“Sư phụ...” Hắn nhỏ giọng gọi một tiếng, muốn đứng dậy hành lễ, Lý Từ Tuyết lại khoát tay, rất bất mãn: “Cứng nhắc như vậy làm gì, bị thương thì cứ ngồi đi, đừng hành lễ.”

Động tác của Tạ Lâm Nghiễn hơi cứng một chút, gật đầu nói: “Vâng, sư phụ.”

Lý Từ Tuyết thấy dáng vẻ này của hắn, hận rèn sắt không thành thép thở dài.

Tạ Lâm Nghiễn lại hiểu sai ý của hắn, gục đầu xuống nói: “Hôm nay luận võ, đệ tử thua.”

Lý Từ Tuyết đi tới ngồi ở ghế đá đối diện Tạ Lâm Nghiễn, hắn nhíu mày: “Ta cũng không phải đến để trách phạt con, con khẩn trương như vậy làm cái gì?”

Tạ Lâm Nghiễn ngập ngừng thật lâu mới nói: “Con làm sư phụ mất mặt.”

“Không mất mặt.” Lý Từ Tuyết lắc đầu: “Nếu con dùng toàn lực sẽ không thua Lý Vãn Trần... Huống chi, con mới nhập môn một năm, làm được thế này đã khiến ta rất tự hào.”

Ánh mắt của Tạ Lâm Nghiễn rơi vào trường kiếm đen nhánh nằm trên bàn đá, hắn trầm mặc một chút nói: “Trảm uyên là vì bảo hộ mà thành, tiên sinh nói con nên dùng nó để bảo vệ chúng sinh thiên hạ chứ không phải hạ sát chiêu với đồng môn.”

Lý Từ Tuyết ngẩn người: “Con thật sự nghĩ như vậy sao? Xuất phát tự nội tâm?”

Tạ Lâm Nghiễn gật đầu. Lý Từ Tuyết thở dài, hắn cầm trường kiếm trên bàn lên, quan sát kỹ càng một phen mới trả lại kiếm cho Tạ Lâm Nghiễn: “Nếu muốn dùng nó bảo vệ chúng sinh thiên hạ vậy thì trước mắt dùng nó bảo vệ tốt cho bản thân.”

Hắn dừng một lát, lại nói: “Đừng để bị thương nữa, hi sinh chính mình thì bảo vệ không được người khác, sẽ chỉ làm người quan tâm con đau buồn.”

Tạ Lâm Nghiễn mờ mịt một lát, đưa tay nhận kiếm, gật đầu nói: “Vâng, đệ tử biết.”

Lý Từ Tuyết lắc lắc đầu, hắn hiển nhiên đã liệu đến phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn, nhưng hắn không nói gì nữa. Hắn khẽ nâng phất trần trong tay, nhẹ nhàng phất qua, trên bàn đá đột nhiên xuất hiện từng lồng điểm tâm nhỏ, hắn nói với Tạ Lâm Nghiễn: “Ta vừa mới xuống núi làm việc, đi ngang qua chợ thuận đường mua chút điểm tâm trở về, nghe nói mấy đứa nhỏ đều thích ăn những thứ này.”

Có ba lồng điểm tâm, một lồng bánh đậu xanh, một lồng bánh quý phi, còn có một lồng hạnh nhân mềm, cái nào cũng tinh xảo khéo léo, nhìn rất đáng yêu hút mắt.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn hồi lâu, ngước mắt lên nói: “Đa tạ sư phụ.” Hắn ngập ngừng hỏi: “Những thứ này là để ăn sao?”

“Đương nhiên.” Lý Từ Tuyết mờ mịt trước phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn, nhưng rất nhanh liền sáng tỏ: “Trước kia con chưa từng thấy những loại điểm tâm này sao?”

Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu. Lý Từ Tuyết đẩy bánh đậu xanh đến trước mặt Tạ Lâm Nghiễn, nói: “Vậy thì nếm thử đi, đệ tử chân truyền của Thánh Đạo Cung không đến nỗi ngay cả điểm tâm cũng chưa từng ăn.”

Tạ Lâm Nghiễn dè dặt nhìn Lý Từ Tuyết mới nhẹ nhàng bốc một miếng bánh đậu xanh đưa đến bên môi cắn một miếng lớn.

Lý Từ Tuyết lập tức cười ra tiếng: “Đồ nhi ngoan của ta, nào có ai ăn loại điểm tâm này mà một ngụm cắn nửa cái, con cũng không sợ nghẹn!”

Hắn trầm mặc rất lâu, sau một lúc mới nói: “Ăn rất ngon.” Giọng của hắn vậy mà mang theo vài phần nghẹn ngào: “Đệ tử chưa bao giờ được nếm món nào ngọt như vậy.”

Lý Từ Tuyết kinh ngạc: “Con khóc sao?”

Tạ Lâm Nghiễn lập tức gục đầu xuống, lắc đầu nói: “Không phải, là gió quá lớn nên bụi bay vào mắt.”

Hắn nuốt bánh đậu xanh xuống, có lẽ là sợ Lý Từ Tuyết truy vấn, liền cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Sư phụ... Con có thể mang điểm tâm cho tỷ tỷ nếm thử không?”

Lý Từ Tuyết không vạch trần hắn, cười nói: “Con muốn đi thì đi, một chút điểm tâm mà thôi.”

“Ta còn tưởng quan hệ giữa con và tỷ tỷ không tốt chứ, từ lúc hai đứa nhập môn cũng chưa từng thấy xuất hiện cùng nhau lần nào. Ở đây ngoại trừ ta ra, thậm chí không ai biết hai đứa là tỷ đệ... Vậy mà xem ra, con ngược lại rất nhớ đến tỷ tỷ.”

Trong mắt Tạ Lâm Nghiễn có vài phần phức tạp: “Tỷ ấy dù sao cũng là tỷ tỷ của con... Là thân nhân duy nhất của con trên đời, ngoài tỷ ấy, con không biết con nên nhớ đến ai...”

Lý Từ Tuyết nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên đưa tay xoa đầu hắn: “Tiểu bằng hữu, đừng cả ngày u buồn như vậy! Trời sinh kiếm cốt! Thiên tài trăm năm khó gặp của Thánh Đạo Cung! Đồ đệ của Lý Từ Tuyết ta! Thiếu niên, con phải sống thật hiên ngang nhé!”

Tạ Lâm Nghiễn bối rối một chút, tóc bị vò rối loạn vài phần, hắn có vẻ không hiểu nhìn Lý Từ Tuyết, hỏi: “Như thế nào mới xem là hiên ngang?”

Lý Từ Tuyết nhíu mày suy tư một chút: “... Đại khái giống như Lý Vãn Trần vậy... Tiểu tử kia ngày nào cũng tâm cao khí ngạo, chính là thiếu đòn!”

“Lần sau con không cần phải hạ thủ lưu tình, nhất định phải thu thập hắn một trận, đè xuống đất đánh!” Nói rồi hắn khoa tay múa chân tư thế vung quyền: “Đánh hắn!”

Tạ Lâm Nghiễn không khỏi nở nụ cười, Lý Từ Tuyết hài lòng vỗ vai hắn: “Như vậy mới đúng! Rốt cuộc cũng cười! Người trẻ tuổi cần gì phải khổ sở u uất cả ngày.” Nói xong hắn lại lắc đầu thở dài: “Sư phụ như ta thật đúng là mệt, còn phải làm trò cho đồ đệ vui vẻ.”

“Tiểu Tạ, vi sư cũng không có yêu cầu gì với con, không cần con đi bảo vệ thiên hạ chúng sinh, cũng không thỉnh cầu con hi sinh mình cứu vớt người khác, con chỉ cần sống thật vui vẻ là được.”

Trên núi tuyết, trong ánh nến nhảy nhót không khí càng thêm ấm áp. Ý cười trên mặt thiếu niên càng ngày càng nhiều, vừa vặn tùy ý hiên ngang như tuổi tác hắn, hắn cũng dần dần có cái dáng vẻ tuổi kia nên có.

Tuyết trắng dường như đem năm tháng đóng băng lại, nháy mắt, sáu năm đi qua, thiếu niên rốt cuộc cũng trưởng thành. Tuyết càng rơi càng lớn, làm cả tòa Giới Luật Đường đều rét lạnh, phía trên kết một tầng sương trắng. Thanh niên quỳ trên mặt đất, hắn bị thương rất nặng, vết máu chảy ra thấm ướt y phục hắn, khóe môi rỉ máu càng làm mặt hắn mthêm trắng bệch.

“Tạ Lâm Nghiễn, có đệ tử xác nhận ngươi thân là đệ tử chân truyền của nhị cung chủ Thánh Đạo Cung lại giết hại đồng môn, mưu hại sư phụ mình, ngươi có gì muốn nói không?” Nam tử trung niên trên ghế chủ toạ lạnh lùng nhìn thanh niên quỳ trên mặt đất.

Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ngẩng đầu, hắn siết chặt nắm đấm, mắt đỏ lên, từng chữ vang lên: “Ta không có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.