Sở Nghiêu Nghiêu nở nụ cười: “Ngươi định báo thù cho ta sao?”
“Bị thương thành như vậy còn cười được?” Tạ Lâm Nghiễn vừa thu dù giấy dầu lại, giọt nước liền theo mặt dù trượt xuống, nhưng không có một giọt bắn lên người hắn.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng bên ngoài người hắn năm phân dường như dựng lên một cái lồng trong suốt che phủ toàn thân chắn hết mưa ở bên ngoài.
Tạ Lâm Nghiễn cúi người bế Sở Nghiêu Nghiêu trên mặt đất lên.
Động tác hắn rất nhẹ, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn hít một hơi: “Nhẹ chút, đau.”
Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lướt qua tay trái của nàng, cười lạnh một tiếng: “Tay không tiếp kiếm, lá gan không nhỏ, nếu như người xuất kiếm là ta, tay ngươi sẽ bị phế.”
“Chẳng phải do lúc đó không biện pháp nào sao? Tốt xấu gì ta cũng trốn ra được, ta còn tưởng ngươi sẽ khen ta chứ.”
Sở Nghiêu Nghiêu quay sang nhìn Tạ Lâm Nghiễn miễn cưỡng cười một cái, sắc mặt của nàng trắng bệch, bởi vì đau đớn mà thái dương toát ra mồ hôi lạnh.
Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Mỗi ngày ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”
“Tạ Lâm Nghiễn, ngươi không thể đối xử với ta thân thiện một chút sao? Đau quá.”
Thật sự đau, Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, trên người kiếm đều có kiếm khí, bị kiếm làm bị thương, kiếm khí sẽ theo miệng vết thương vọt vào kinh mạch, tựa như lúc trước Tạ Lâm Nghiễn đâm chết Sở Nghiêu Nghiêu, chính là do kiếm khí làm vỡ nát tâm mạch của nàng mới một chiêu khiến nàng tử vong.
Tạ Lâm Nghiễn nâng tay điểm huyệt đạo của nàng, máu lập tức ngừng chảy: “Nhịn một chút, ở đây không có cách nào chữa thương.”
Sở Nghiêu Nghiêu không nói nữa, nàng nhẹ nhàng tựa vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, tay vô thức nắm lấy vạt áo của hắn, máu tươi dính trên y phục trắng của hắn, nhìn thấy mà giật mình.
“Là Yến Hồng Nhi đả thương ngươi.” Không phải câu hỏi, mà là một câu trần thuật.
Sở Nghiêu Nghiêu “Ừ” một tiếng.
Không biết Tạ Lâm Nghiễn nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười thành tiếng, Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn ôm trong ngực, có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực hắn rung động, giọng nói hắn trầm thấp dễ nghe: “Ngươi đẹp hơn nàng ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu thấy kỳ lạ ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, không rõ lắm sao hắn lại nhắc đến cái này, nàng chớp mắt, đột nhiên rất không vui, nhân vật chính trong tiểu thuyết không couple mà mình thích vậy mà chạy tới chú ý cô nương nhà người ta có đẹp hay không.
Tạ Lâm Nghiễn liếc mắt liền nhìn ra cảm xúc của Sở Nghiêu Nghiêu, khóe môi giương lên: “Khen ngươi đẹp ngươi còn thấy không vui.”
“Không phải.” Sở Nghiêu Nghiêu rầu rĩ không vui đáp: “Miệng vết thương đau.”
“Ráng nhịn chút, ta đi tìm khách điếm.” Thời điểm Tạ Lâm Nghiễn an ủi nàng giọng nói rất ôn nhu, cũng không biết hắn thật sự quan tâm nàng, hay là lại cố ý lừa gạt nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Nói thật thì khi nàng vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn thời điểm trong lòng thật sự vui mừng.
“Ta thế này đi vào khách điếm sẽ không dọa người khác chứ?” Nàng bây giờ nhìn vô cùng chật vật, y phục trên người bị mưa làm ướt, máu dính khắp người.
“Không đến mức đó.”
Hắn đi vững vàng, tốc độ lại không hề chậm, Tạ Lâm Nghiễn ôm ấp ấm áp hơn so với tưởng tượng. Nhưng dù sao chỉ là giấy khôi lỗi, nhiệt độ cơ thể vẫn rất thấp.
Lại đi thêm một đoạn, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên nhỏ giọng nói: “Ngươi thật quá đáng ghét.”
“Quả nhiên vô lương tâm.” Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt nhìn nàng một cái: “Ta cứu ngươi, ngươi còn chán ghét ta.”
Sở Nghiêu Nghiêu không tiếp tục nói, nàng tựa vào trong lòng hắn ngủ.
...
Lúc Sở Nghiêu Nghiêu tỉnh lại, chỉ cảm thấy mỗi tấc trên người đều đau nhức, nàng mơ hồ cảm thấy ngón tay mình có chút ngứa, nghiêng đầu nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn đang ngồi ở bên giường. Tay hắn đặt nhẹ trên cổ tay nàng, dường như nhàm chán, một chút lại đùa bỡn ngón tay nàng. Hắn cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, lông mi thật dài chiếu dưới mí mắt hắn một cái bóng, ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu theo mũi hắn trượt đến bờ môi hắn, rồi đến cằm, xương quai xanh. . Googl