Tô Điềm Điềm thấy anh cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng tâm tình của anh đang kém đi, liền chủ động tiến lên vỗ vỗ bờ vai của anh, ra vẻ thoải mái mà khuyên anh:
- Đừng có nghĩ nhiều làm gì, có lẽ qua đời đối với bọn nó mà nói ngược lại thì là một loại giải thoát a.
- Ừm. Anh hiểu.
Sơn Tùng hướng về phía cô câu lên một nụ cười, tâm tình cũng không thể nhanh trở lại bình thường như trước được.
Anh thực sự không có chút khái niệm nào về chứng bại não cả, chẳng qua là anh chỉ nhớ rõ căn bệnh này dường như là căn bệnh không có cách nào trị khỏi hoàn toàn được.
Nhưng chẳng biết tại sao, khi nghe được những lời này của viện trưởng, trong lòng của anh bỗng nhiên liền dâng lên một cảm giác vô lực, giống như là tự dưng bị một tảng đá lớn đè lên vậy, có chút không thở nổi.
Tô Điềm Điềm nhìn anh một cái, tự động đem anh kéo vào trong gian phòng, Sơn Tùng rõ ràng cũng không có phản kháng lại, cứ mơ hồ như vậy bị cô đẩy ngồi xuống ghế.
- Mau vào thôi, đừng nghĩ lung tung.
- Ài, đừng có đẩy, đừng có đẩy, tự anh…
Hai người đùn đẩy nhau vào trong phòng học, ánh mặt trời sau lưng rực rỡ chiếu xuyên qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào bên trong phòng học, khiến thân ảnh của hai người nhu hòa hơn rất nhiều.
Lão viện trưởng đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt hiền từ nhìn bọn họ, đột nhiên có một loại không đành lòng đi vào quấy rầy cảm xúc của bọn họ.
Lúc đầu, khi Tiểu Tô nói muốn dẫn người tới đây chọn diễn viên, bà còn lo lắng suốt một hồi, nhất là sau khi biết đó là Sơn Tùng thì lại càng kinh ngạc đến nói không ra lời, cho tới tận trưa vẫn có chút mơ hồ, sợ là sẽ không tiếp đón được tử tế. Hiện tại xem ra quan hệ của hai người họ so với tưởng tượng của bà chỉ sợ là còn tốt hơn rất nhiều.
- Ngày hôm nay nắng có vẻ to nha, ta còn nhớ hình như con rất sợ phơi nắng thì phải…
Tô Điềm Điềm nói thầm một tiếng rồi giơ tay kéo rèm cửa lại, đem ánh mặt trời chói mắt ngăn cách ở bên ngoài, hoàn toàn không có chú ý tới sự kinh ngạc trong nháy mắt của Sơn Tùng khi nghe thấy rằng cô biết anh sợ ánh nắng mặt trời.
Cô quay đầu lại thương lượng với anh:
- Giờ này có lẽ các bé vẫn còn đang đi học, chúng ta trước tiên cứ chờ tại chỗ này trước rồi chờ một chút được không?
Sơn Tùng còn chưa kịp mở miệng thì lão viện trưởng lại do dự một chút rồi nói: - Nghe A Lập nói, minh tinh mấy đứa đều rất bận, nếu không hay là để tôi gọi Đại Nựu tới nha.
Sơn Tùng vội vàng khoát tay, mỉm cười nói:
- Không có việc gì, không vội. Cứ theo lịch lên lớp thường ngày của mọi người là được, không cần thay đổi gì đâu. Dì cũng không cần để ý tới tụi con đâu, cứ coi con như bạn tốt của Điềm Diềm tới thăm mọi người là được.
Lời này lúc trước Sơn Tùng đã nói qua một lần rồi. Trước khi đến, Tô Điềm Điềm sợ rằng Sơn Tùng sẽ gặp phải rắc rồi, cho nên liền cố ý nhờ viện trưởng che giấu thân phận của anh, sau đó liền cố ý chọn đến vào lúc đám trẻ vẫn còn đang lên lớp.
Trên đường đi tới đây, trừ lúc bị mấy cô gái tình nguyện nhận ra rồi chụp cùng mấy tấm hình thì ngược lại cũng không có phát sinh ra chuyện lớn gì cả.
Tuy rằng Sơn Tùng ngoài miệng thì nói là không ngại, nhưng trong lòng Tô Điềm Điềm thì cảm thấy có chút băn khoăn, hôm nay là cô đưa người tới đây, nên muốn tất cả mọi chuyện đều phải được đảm bảo tốt nhất.
Nhưng sợ làm phiền viện trưởng cũng không phải vì chuyện này, bản thân Tô Điềm Điềm cũng sợ bị những người khác vây quanh rồi làm lỡ mất ngày nghỉ của Sơn Tùng, cho nên cô mới tự ý làm dẫn anh thẳng tới phòng vũ đạo.
Lúc này nghe anh nói như vậy, Tô Điềm Điềm cũng gật gật đầu, hoàn toàn không có phát hiện ra xưng hô của anh đối với cô có cái gì đó không đúng.
- Dì Ngô, dì mau đi làm việc đi, có con ở cùng anh ta là được rồi.
Viện trưởng suy nghĩ một chút, rồi cũng sợ chính mình ở chỗ này ngược lại sẽ khiến cho bọn họ không được tự nhiên, liền nói:
- Dì đúng lúc còn có chút việc nên Tiểu Tô à, con thay ta chiếu cố tốt bạn của mình nha.
Trước khi đóng cửa vẫn không quên dặn dò:
- Tiểu Sơn cũng vậy nha, cứ coi nơi này như nhà mình là được, không cần câu nệ quá đâu. Nếu như thấy chán thì cứ bảo Tiểu Tô dẫn đi dạo xung quanh, nơi này còn bé đều biết rất rõ.
Một tiếng “Tiểu Sơn” này khiến cho Sơn Tùng không kịp phản ứng, anh ngồi ở đó sửng sốt hơn nửa ngày. May mà vẫn có Tô Điềm Điềm hỗ trợ lên tiếng, lúc này viện trưởng mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong phòng lại chỉ còn lại có hai người bọn họ. Bức màn ngăn cách hơn phân nửa ánh mặt trời, khiến cho hơi nóng trong phòng dường như cũng giảm bớt đi không ít, bên tai thì vẫn vang lên tiếng nhạc du dương như trước, trong nháy mắt phòng vũ đạo liền lộ ra một chút trống trải.
Trong lúc vô tình Sơn Tùng liền nhìn thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của chính mình qua tấm kính gắn ở trên tường kia khiến anh không tự chủ được có chút buông lỏng thân mình.
Anh đột nhiên có chút tò mò không biết Tô Điềm Điềm tại sao lại biết rõ việc anh sợ phơi nắng như vậy.
Tô Điềm Điềm thế nhưng lại hoàn toàn không biết suy nghĩ hiện tại của anh, tiện tay lấy ra một cái ghế rồi ngồi ở cách Sơn Tùng không xa, nghĩ đến bộ dạng không được tự nhiên vừa rồi của anh khi viện trưởng gọi tên anh thì cô liền nhịn không được bật cười một tiếng.
- Cái họ này của anh thật đúng là không dễ gọi a. Bất kể là Tiểu Sơn hay là Sơn ca như trước đây, cái nào cũng đều nghe không ổn cả.
Sơn Tùng đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó thì lập tức cảm thấy có chút buồn cười, hóa ra cái người biết rõ anh có thói quen sợ phơi nắng này vậy mà lại không biết tên thật của anh ư? Có chút thú vị a.
Anh ngồi dựa người vào sau thành ghế, cặp chân dài vắt chéo lên nhau, sắc thái trên mặt anh lộ ra chút chế nhạo.
- Haizzz, vừa nhìn liền biết bình thường em không hay chú ý tới Weibo rồi.
- Hả?
Tô Điềm Điềm sững sờ, lập tức có chút cổ quái mà cúi đầu nhìn chằm chằm vào giao diện Weibo vừa mới mở ra trên màn hình điện thoại.
Thật không thể ngờ rằng sẽ có một ngày cô lại nghe thấy được lời chế nhạo rằng cô mù công nghệ thông tin như thế này đấy:
- Anh đang nói đùa à… Không quan tâm đến Weibo hẳn là anh á…
Trong lòng cô yên lặng phản bác. Tất cả mọi người đều biết rõ, Weibo của Sơn Tùng hiện giờ vẫn là do văn phòng đại diện của anh ta quản lý, đến cả mấy tấm ảnh cũng đều là do nhân viên công ty phát, rất ít khi thấy người thật tự mình đăng cái gì cả.
Cái người này ngoại trừ việc thường xuyên tương tác với fan hâm mộ ra thì hầu như rất khó có thể thấy anh với vị minh tinh nào đó tương tác qua lại trên mạng cả. Nhưng không thể không thừa nhận rằng càng như vậy thì lại càng có người ưa thích tới cọ nhiệt với anh.
Tô Điềm Điềm trước kia cũng thường xuyên tìm kiếm tên tuổi của Sơn Tùng trên các bảng trend lưu lượng, nhưng sau đó thì lại phát hiện ra đó chỉ là có người dùng tên tuổi của anh để cọ nhiệt cho tin tức mà thôi, dần dà thì cô cũng không để ý tới nữa.
Nếu như thật có tin tức gì lớn, thì trước mắt có thể phỏng đoán được là Triệu Giai Giai của anh sẽ là người đầu tiên bị đem ra cằn nhằn. Tô Điềm Điềm hướng về phía anh rồi giơ điện thoại lên, ý bảo anh nhìn màn hình:
- Em mỗi ngày đều có quan tâm đấy.
Sơn Tùng khẽ nhếch mi, nghi ngờ ồ một tiếng, lập tức cười nói:
- Anh nhớ rằng, hai ngày trước có một cái tiêu đề rất hot đấy chính là: Vấn đề cho điểm năng lực vấn đáp…
Anh cố ý kéo dài giọng ra cho đến khi hết câu, một bộ dạng rất thông minh, hiểu biết.
Tô Điềm Điềm cẩn thận nhớ lại một chút, tựa hồ có chút ấn tượng, nhưng mà cô thật sự là không có ấn vào xem, đối với những tin tức này cô luôn luôn không cảm thấy có hứng thú gì.
Cô đành phải hỏi tiếp:
- Sau đó thì sao?
Sơn Tùng híp mắt cười nói:
- Đề bài là: Sơn Tùng tên thật là gì?
- …
Tô Điềm Điềm trừng mắt một cái rồi lập tức đỏ mặt, lời nói không rõ mà ấp úng hai tiếng, lại cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô ở bên trong phó bản dây dưa với anh lâu như vậy mà kết quả cuối cùng thì ngay cả tên gọi thật của người ta là gì cũng không biết?
Tô Điềm Điềm biết rõ trong những tin tức này sẽ có thật có giả, lại thêm nữa là lúc đấy cái gì cô cũng không có hứng thú nên lúc đầu khi tra tài liệu về anh thì cũng chỉ là đặc biệt chú ý tới âm nhạc của anh mà thôi, những chuyện cá nhân khác thì cứ thế trực tiêp bỏ qua. Không nghĩ tới bây giờ lại thành vấn đề lớn như vậy.
- Thực xin lỗi…
- Hử?
Sơn Tùng nhìn thấy bộ dạng áy náy của cô thì lập tức cũng có chút dở khóc dở cười:
- Haizzz, không cần như vậy, anh chỉ muốn trêu chọc em một chút thôi. Cũng không hề muốn tự cao tự đại mà cho rằng mọi người trên thế giới đều phải biết tên của anh đâu nên đừng nói xin lỗi.
Tô Điềm Điềm có chút áy náy nói:
- Chính là cảm thấy mình có chút thất lễ… Với tư cách là đối tác mà em lại phạm vào sai lầm cấp thấp như vậy.
May mà đây chỉ là do hai người nói chuyện riêng thôi, nếu như một ngày nào đó mà lại phạm phải cái loại sai lầm này trước mặt phóng viên thì đó mới là thật sự là đắc tội với người ta rồi.
- Thật sự không cần, nếu nói như vậy thì việc anh thường xuyên không nhớ được người khác cũng là thất lễ rồi.
Sơn Tùng vò đầu, cũng có chút không biết nên làm thế nào mới tốt, việc này khiến anh không khác gì một đưa trẻ phạm lỗi cả.
Trên thực tế, nếu như người trước mắt anh này không giống với nữ chính trong giấc mộng của anh, lại trùng hợp cũng gọi là Tô Điềm Điềm thì anh chỉ sợ là cũng sẽ không chú ý tới cô như vậy.
Hai người dừng một chút, nói đến đây thì bỗng nhiên liền cảm thấy vấn đề này không thể tiếp tục được nữa, không biết phải làm sao để tiếp tục cái vấn đề này.
Sơn Tùng dừng một chút rồi bỗng nhiên đề nghị:
- Nếu không chúng ta làm quen lại lần nữa đi.
- Hả?
Tô Điềm Điềm ngẩng đầu, nam nhân trước mặt này đã kéo ghế lại tước mặt cô rồi.
Tia sáng chiếu qua khe hở của bức rèm khiến cho mái tóc đen của anh ánh lên thứ ánh sáng màu cà phê, một đôi hắc mâu cũng hiện lên vài chấm nhỏ li ti, chói mắt khiến cho người ta không đành lòng chuyển dời ánh mắt ra chỗ khác.
Anh lúc này không còn là một đại minh tinh bốn phía đều được bao bọc bởi hào quang nữa mà ngược lại giống như anh trai hiền lành nhà bên vậy
Anh hơi nghiêng người về phía trước, hướng về phía Tô Điềm Điềm đưa tay ra: - Xin chào, làm quen lại lần nữa, anh là Nguyễn Thanh Tùng.
…..
Đại Nựu là một cô bé mười hai tuổi, lớn lên không hề giống với cái tên của mình tí nào cả, đó là cô bé vô cùng thanh tú. Mái tóc đen nhành được tết lại bện thành hai bím tóc rủ xuống trên vai, một đôi hạnh to tròn, nhất là khi nhìn người khác thì lại càng thêm trong trẻo hơn.
Cô bé vừa vào cửa liền bổ nhào vào lòng Tô Điềm Điềm, cái đầu nhỏ trong ngực cô không ngừng cọ sát, trong miệng phát ra những tiếng a a a, rõ ràng là đặc biệt đừng cao hứng.
Tô Điềm Điềm cười vuốt vuốt đầu của nàng, lại nói nhỏ cho cô bé biết tình huống hiện tại, Đại Nựu thỉnh thoảng gật đầu rồi lại lắc đầu, cho dù cô bé không có thêm động tác gì khác, nhưng nhìn qua thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy tản mát ra vẻ vui sướng.
Sơn Tùng ở một bên chăm chú đánh giá, nếu như không phải đã sớm biết là cô bé không biết nói chuyện, thì thoạt nhìn cũng không có bất kỳ sự khác biệt nào với những cô bé cùng tuổi khác.
Một lát sau, Tô Điềm Điềm dấn Đại Nựu tới trước mặt Sơn Tùng, cô hướng Sơn Tùng nháy mắt mấy cái, ý bảo là cô làm như lúc trước đã nói vậy, chưa có nói cho Đại Nựu bất kỳ tin tức gì cả.
Sơn Tùng lúc này liền sáng tỏ:
- Xin chào, anh là Nguyễn Thanh Tùng.
Anh hướng về phía cô bé lộ ra dáng vẻ tươi cười thân thiện, thế nhưng trong nháy mắt Đại Nựu lại thu hồi lại dáng vẻ tươi cười vừa rồi, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm anh một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tô Điềm Điềm, mặt mày lộ rõ vẻ đề phòng.
Hai mắt Sơn Tùng tỏa sáng, bỗng nhiên có chút hiểu vì sao Tô Điềm Điềm lại ra sức mà đề cử cô bé như vậy.
Cô bé này quả thực không sai, tuy rằng cô bé cứ đứng ở đó không nói cái gì nhưng đôi mắt lại đem tất cả suy nghĩ biểu hiện ra bên ngoài.
Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Điềm Điềm, vừa hay đối phương cũng đang nhìn anh. Hai người trao đổi ánh mắt liền lập tức hiểu được ý của đối phương.
Sơn Tùng hơi cong cong khóe môi, vô cùng hào hứng hỏi thăm:
- Em thích nhảy múa sao?
Đại Nựu sửng sốt một chút rồi mím môi gật đầu.
- Vậy em thích xem phim điện ảnh chứ
Đại Nựu nghe vậy liền lập tức nhíu mày, bé không rõ người này hỏi lung tung cái này cái kia là muốn làm gì. Nhưng nghĩ đến đây là bạn mà chị Điềm Điềm đưa đến thì cô bé vẫn là thành thật mà gật đầu, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ nghi hoặc cùng cảnh giác không hề che giấu.
Sơn Tùng ngước mắt, không nhanh không chậm mà tiếp tục nói:
- Chỗ anh đang cần một nhân vật đóng phim điện ảnh, là một cô bé biết khiêu vũ, em có muốn thử một chút không?
Sau tiếng nói vừa dứt đó anh liền nhìn thấy ánh mắt của cô bé lóe lên một tia sáng chói mắt.
***
Đôi lời tác giả: A a a a a a a a, chương này sửa rất lâu rồi mà vẫn thấy không hoàn hảo gì hết….
Tối hôm qua chạy đi đọc lại những phần trước đó của mình viết, đọc liền một tiếng rưỡi luôn. Phản ứng đầu tiên chính là:
- Đây quả thật là do tôi viết hay sao? Sao lại cảm thấy phong cách không giống nhau tí nào vậy!
Tôi hiện tại đang viết lại cái đoạn miêu tả khó viết thành văn kia…
Đầu tháng rồi, các bảo bối hãy để lại chút bình luận để phát chút tiền tiêu vặt đi nào!!!!