Đàn Nhi ngơ ngác nhìn một khay đồ chứa xiêm y hoa lệ còn có trang sức như hoa tai, trâm ngọc hết sức tinh xảo, xinh đẹp đưa tới trước mặt mình. Nàng ta cũng không ngốc, vừa nhìn liền biết mấy thứ này có giá trị xa xỉ, đại tiểu thư không có tốt bụng như vậy, chắc chắn là có ý đồ xấu. Nghĩ như vậy nàng ta liền uyển chuyển từ chối, cười nói
- Đại tiểu thư thật là tốt bụng nhưng tam tiểu thư không có phúc khí để nhận rồi. Trên người tiểu thư còn có vết thương, không thể lộ diện được nên hôm nay tiểu thư sẽ không thể đi chúc thọ Hoa lão phu nhân được rồi. Đại tiểu thư hay là thu đồ lại đi!
Tử Tuyết Vi vừa nhìn liền biết nha đầu này nghĩ cái gì. Chắc chắn là cho rằng nàng đến đây không có thiện ý. Cũng phải, Giang Tĩnh Sương ghen ghét ra mặt Giang Tĩnh Sa bao nhiêu năm nay, bây giờ lại chạy tới phát thiện tâm, nếu là nàng thì cũng sẽ lộ ra biểu tình như gặp quỷ chứ nói gì đến nha đầu này
- Được rồi, không đi cũng không sao, chỗ mẫu thân ta sẽ nói hộ. Còn đồ này ngươi cứ nhận, ta cũng không độc ác như ngươi nghĩ! - Tử Tuyết Vi vừa nói xong, Lan Ngọc liền giao khay cho Đàn Nhi cầm khiến nàng ta không thể không lộ ra vẻ mặt khi nhìn thấy heo mẹ leo cây
Tử Tuyết Vi xoay người rời đi, để lại một bóng dáng cô tịch rơi vào trong mắt Đàn Nhi
Đàn Nhi sau khi xác định Tử Tuyết Vi đã khuất bóng liền nhanh chân xoay người chạy vào phòng Giang Tĩnh Sa, trên tay cầm theo khay xiêm y. Nhưng đi chưa được mấy bước liền bị người ngăn lại. Đàn Nhi ngước mặt lên nhìn, liền thấy đây là Vệ Khanh, hộ vệ của nhị thiếu gia. Nàng ta hoảng hốt xoay người lại nhìn, quả nhiên thấy Giang Tịnh thẳng lưng đứng đó liền vội vàng quỳ xuống hành lễ
Giang Tịnh phất tay, ánh mắt rơi vào cái khay đồ trên tay Đàn Nhi, liền nhíu nhíu mày mở miệng
- Vứt đi!
Đàn Nhi trợn mắt nhìn Giang Tịnh rồi yếu ớt nói
- Nhị thiếu gia, nô tì nghĩ đại tiểu thư không có ý xấu...
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Giang Tịnh đã vứt ánh mắt lạnh lẽo qua khiến Đàn Nhi nhất thời im miệng. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ nên nghe theo thiếu gia, dù sao ngài ấy sẽ không hại tiểu thư của nàng. Mà những xiêm y thượng đẳng này thiếu gia lúc nào cũng sai người qua tặng, đã sớm chất đống trong tủ. Chỉ là tiểu thư lại không muốn mặc, nàng nói không muốn rước phiền phức. Nghĩ thế Đàn Nhi vâng một tiếng rồi đem cả cái khay chạy đi vứt vào bãi rác
Tử Tuyết Vi đã sớm biết sự việc lòng tốt của mình bị khinh khi kia. Lí do ư? Thì chắc chắn là...
[ Hô hô hô, ký chủ, ngươi nhìn xem nhìn xem, lòng tốt của ngươi bị vứt cho chó gặm rồi kìa. Nhị thiếu gia kia thật có bản lĩnh, chỉ cần nói hai chữ " Vứt đi! " là có thể đem thiện tâm của ngươi ném vào bãi rác. Thật khiến bản hệ thống phải mở mắt mà nhìn, há há há... ] - hệ thống thừa cơ hội cười trên nỗi đau của Tử Tuyết Vi
Tử Tuyết Vi giật giật khoé miệng, hình tượng hệ thống quân lạnh lùng bình tĩnh trong buổi đầu gặp mặt vốn dĩ đã nứt ra như gương vỡ, bây giờ thì tốt rồi, hệ thống đã hoàn toàn đánh nát nó. Thì ra hệ thống là một cái đồ thù dai! Ha ha ha....Con mẹ nó thật khiến Tử Tuyết Vi muốn phun một cái!