Lan Ngân bước vào phòng, đưa tới một bức hoạ cho Tử Tuyết Vi. Trong tranh, tiểu cô nương dung nhan khả ái có thừa đang cười rộ ngồi trên lưng ngựa. Trên người tiểu cô nương vận võ bào của nữ tử, ánh nắng nhẹ buổi sương mai chiếu lên gò má trắng nõn của nàng khiến người ta nhìn mà mê mẩn. Tiểu cô nương kia sau lưng đeo một giỏ cung tên, trên tay cầm một cái cung được chế tác khéo léo. Tay kia của nàng cầm dây cương ngựa hơi giơ lên, ánh mắt đen láy trong suốt như được gột rửa từ suối mát thuần khiết. Tử Tuyết Vi vừa nhìn liền nhận ra đây chính là nàng hai năm trước. Lúc đó nàng đang cố gắng thân cận Tạ Lãnh Chi nên mới cố ý nói hắn dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung. Không nghĩ tới hắn nhớ từng chi tiết mà tỉ mỉ vẽ ra như vậy...
Lan Ngân nói
- Tiểu thư, Thái Tử điện hạ gửi bức tranh này đến và muốn tiểu thư tiến cung.
Tử Tuyết Vi vừa nghĩ lại tình cảnh một tháng qua liền không nhịn được mà giật giật khoé miệng. Vì nàng đã mười lăm tuổi, một năm nữa sẽ cập kê nên đại phu nhân bắt đầu tìm kiếm các gia đình môn đăng hộ đối để đính ước cho nàng. Nhưng mỗi lần có đối tượng vừa ý thì trùng hợp hay vô tình đều bị Tạ Lãnh Chi ở phía sau âm thầm phá bĩnh. Tuy chỉ mới mười bốn tuổi nhưng vì đã là Thái tử một nước nên Tạ Lãnh Chi luôn luôn bận rộn với việc triều chính. Thậm chí một tháng này nàng cũng chưa từng gặp lại hắn lần nào. Hôm nay muốn nàng tiến cung, lại còn tặng tranh là vì cái gì đây?
Đông cung
Một hộ vệ mặc giáp đi vào điện, quỳ xuống hướng nam tử tuấn mỹ đối diện thông báo. Trong giọng nói ẩn ẩn sợ hãi
- Điện hạ, tiểu thư đến rồi!
Tạ Lãnh Chi vốn đang tức giận nhìn tấu chương, không khí xung quanh như bị đóng băng mà phủ một hàn khí thật dày nhưng khi nghe thấy Tử Tuyết Vi đến thì tức giận lập tức được thay thế bởi vui mừng. Hắn vội vàng đứng lên, bước đi nhìn có vẻ thong thả nhưng thật ra cứ như lướt gió mà đi cho thấy tâm tình chờ mong cùng nhớ thương của hắn mãnh liệt cỡ nào
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng sau một tháng, cảm giác của hắn cơ hồ là không miêu tả được, nhớ nhung,bi thương đan xen nhau. Hắn bước lên ôm trọn nàng vào lòng, thanh âm rầu rĩ không vui
- Có phải tỷ đã quên ta nên một tháng qua không chịu tiến cung gặp ta một lần, đợi đến khi ta ra lệnh mới bằng lòng đến?
Tử Tuyết Vi bị hành động của hắn làm cho choáng váng, cứng ngắc đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho hắn ôm. Mới chỉ hai năm mà chiều cao của hắn đã vượt xa nàng, hiện giờ bị hắn ôm gần như là hoàn toàn lọt thỏm nhỏ bé trong khuôn ngực rắn chắc của hắn. Hắn thấy nàng không trả lời liền càng thương tâm
- Tỷ muốn gả đi sao?
Tử Tuyết Vi nghe câu hỏi liền từ trong mộng tỉnh lại, vội đẩy hắn ra. Hắn thấy hành động của nàng bài xích mình thân mật, lồng ngực nhói lên một cái. Bi thương nhìn nàng
- Ta rất nhớ nàng! - Ngay cả xưng hô tỷ đệ hắn cũng trực tiếp bỏ qua
Tử Tuyết Vi ngước lên nhìn hắn, tức giận nói
- Tiểu Tịnh, bây giờ đệ đã là Thái tử nên không còn tôn trọng tỷ nữa phải không?
Mắt thấy nàng tức giận, hắn hoảng hốt cầm lấy bàn tay nàng đưa lên ngực mình, ngữ khí khẩn trương
- Không có, là ta sai rồi, không nên thiếu kính ngữ khi nói chuyện với tỷ, là ta không tốt, tỷ đừng giận!
Tử Tuyết Vi rút tay ra, lui về phía sau hai bước, nhíu mày nhìn hắn
- Đệ và ta đều đã lớn, không còn giống như lúc nhỏ nữa, hành vi cử chỉ phải tuyệt đối chú ý. Đặc biệt đệ là Thái tử, chúng ta không có huyết thống nữa nên đệ phải hiểu đạo lí nam nữ thụ thụ bất thân, không được thân thiết như vậy kẻo gây ra đồn đãi!
Nghe nàng nghiêm túc nói, lồng ngực hắn giống như ai dùng dao khoét một cái, máu tươi đầm đìa