Tử Tuyết Vi nằm ở trong lòng Tạ Lãnh Chi, hơi cụp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như đang khuyên bảo
- Tiểu Tịnh à, có lẽ là đệ đang nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu. Ta nghĩ có lẽ là đệ đã quen có ta bên cạnh nên mới có sự nhầm lẫn này. Ta bảo đảm nếu có một cô nương tài năng hơn ta, xinh đẹp khả ái hơn ta, nấu nướng giỏi hơn ta xuất hiện, chắc chắn đệ sẽ yêu nàng và nhận ra rằng tình cảm của đệ đối với ta chỉ là tình thân...
Tạ Lãnh Chi nghe nàng nói xong, trong tâm can như đang có ai dùng hàng ngàn mũi dao sắc nhọn liên tiếp đâm vào. Hắn để nàng đứng đối diện với mình, hai tay hắn đặt trên vai nàng dùng lực, mắt hắn đỏ bừng nhìn thẳng vào nàng
- Sương Nhi, rốt cuộc là nàng có hiểu hay không, nàng chính là độc nhất vô nhị trong lòng ta, không ai có thể so sánh và càng không có chuyện ta yêu ai khác ngoài nàng! - Câu cuối hắn gầm lên giống như là bị chọc giận
Tử Tuyết Vi giật mình nhìn hắn. Hắn... Khóc?
Tạ Lãnh Chi thấy sắc mặt nàng hơi tái đi, cứ tưởng nàng sợ hãi liền dịu lại, một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, âm thanh ôn nhu
- Sương Nhi, nàng đừng giận ta, cũng đừng nói như thế nữa, bởi vì trên thế gian này không có Sương Nhi thứ hai!
Đúng vậy, nàng chính là độc nhất vô nhị! Là Sương Nhi của hắn, trên thế gian này, sẽ chỉ có một Sương Nhi của hắn mà thôi!
Tử Tuyết Vi đẩy hắn ra, lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn hắn
- Tiểu Tịnh, ta chỉ xem đệ là đệ đệ ta thương nhất, không có tình cảm nào khác!!
Tạ Lãnh Chi phút chốc giống như là bị bóng đêm bao phủ, tựa như một con dã thú bị thương, đau đớn và thống khổ khiến nó giãy giụa không thôi, hắn cúi đầu cố gắng che đi sự bi thống trong mắt, không nói một lời
Tử Tuyết Vi thầm nói câu xin lỗi trong lòng dẫu biết nó chẳng có tác dụng gì cả. Là nàng chạy tới trêu chọc hắn cũng là nàng bỏ rơi hắn. Nhưng không hiểu sao nàng không muốn ở bên cạnh hắn, càng không muốn chìm trong cái gì gọi là tình ái. Nói nàng lãnh khốc vô tình cũng được, là vô tâm vô phế cũng thế, nhưng từ sâu tận đáy lòng, nàng cảm thấy bài xích tình yêu một cách mãnh liệt làm cho nàng không muốn yêu ai hết.
Tử Tuyết Vi định lên tiếng an ủi nhưng Tạ Lãnh Chi đã ngước mặt lên, gương mặt tuấn mỹ mỉm cười như thường ngày nhìn nàng, trong mắt không có chút gợn sóng
- Cảm ơn tỷ, ta sẽ cố gắng, xem tỷ là một người tỷ tỷ ta yêu nhất..
Tử Tuyết Vi chợt cảm thấy ớn lạnh, trực giác cho nàng biết sẽ có chuyện không hay xảy ra trong tương lai. Còn nữa, con mẹ nó nam chính đại nhân à, anh nhấn mạnh từ " yêu " để làm cái rắm gì!
- Vậy thì tốt...
Tử Tuyết Vi bên ngoài thì thở phào nhẹ nhõm một cái nhưng bên trong tỏ vẻ không thể tin nam chính đại nhân được!
Khi Tử Tuyết Vi đã xoay lưng rời đi, Tạ Lãnh Chi mới lộ ra vẻ mặt âm trầm nhìn nàng, trong mắt vừa lưu luyến vừa bi thương lại ẩn ẩn tính chiếm hữu của một loài thú
Sương Nhi, nàng sẽ chỉ là của ta, của một mình ta! Không ai có thể khiến nàng rời khỏi ta được, nàng cũng không được phép trốn chạy!!
Tử Tuyết Vi tự dưng lạnh gáy, da gà da vịt toàn thân nổi hết lên
Con mẹ nó, là ai đang trù cô sao?!