Nam Chính Đại Nhân Cầu Buông Tha

Chương 74: Chương 74






Tử Tuyết Vi mỉm cười trả lời hệ thống ở trong đầu

[ Ngươi không thích sao? ]

Hệ thống mặc dù không có tiết tháo mà sợ hãi, song vẫn kiên trì khuyên giải

[ Ký chủ à, "hoa tai diễn xuất" là một bảo bối tốt, giá lại vừa đủ, rất thuận lợi cho nhiệm vụ giả sử dụng, hơn nữa cô chỉ có thể dùng nó trong một thế giới này mà thôi, sao cô lại không biết quý trọng thời gian mà sử dụng nó cho tốt chứ? ]

Tử Tuyết Vi bẻ tay lái, quẹo đầu xe về phía sau, mà đó chính là hướng trở về biệt thự của Hạ gia. Tử Tuyết Vi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi vun vút về phía trước mặc cho sức gió ra sức gào thét cản đường.

[ Ngươi nghĩ khi đeo nó ta có thể sắp đặt bố cục như bây giờ? Nếu ta lúc nào cũng đeo nó, ví như lúc nãy, thì với thể lực của Hạ Tích Tích, ta đã chết! ]

Hệ thống im lặng, không phải nó muốn thế mà là do ký chủ nói hoàn toàn có lý khiến nó không tìm được lời nào để phản bác. Đúng là với chất xám của Hạ Tích Tích thật sự thì không thể xếp đặt bố cục như bây giờ, và với thể chất của cô ấy, có thể trong tình huống lúc nãy đã sợ đến mức té xỉu rồi, còn đâu có thể lông tóc vô thương mà thong thả toàn diệt hết cả lũ đó rồi trở về tiếp tục tiến hành kế hoạch đã định như ký chủ?

Lại nói về bố cục của ký chủ, hệ thống cũng chẳng rõ lắm về nó, thậm chí là không hiểu được vì sao ký chủ phải làm như thế. Ví như thả ra tin tức về Lăng Thẩm Nguyệt cho kẻ địch điều tra, lại ví như sự việc đổi xe lúc nãy,...

Hạ gia bị bao vây bởi những tốp người mặc trang phục đen, trên tay bọn họ, tất cả đều có súng. Vệ sĩ Hạ gia tất cả đã bị hạ, ngã trên vũng máu cùng một lỗ đạn nơi thái dương hoặc mi tâm. Những người hầu nữ của Hạ gia chân yếu tay mềm đều bị ép trói lại một chỗ, miệng bị nhét một cái khăn vải khiến bọn họ dù nước mắt nước mũi tèm lem nhưng cũng không thể gào to được, chỉ có thể phát ra vài tiếng nấc nghẹn trong cổ họng cùng cơ thể đang run rẩy không ngớt. Tất cả người trong gia tộc Hạ gia, bao gồm cả mẹ Hạ lúc nãy đã từ chối đi dự tiệc cũng mặt trắng bệch bị còng tay ngồi bệch xuống sàn, tất cả mọi người còn lại già có, trẻ có, phụ nữ có, đàn ông có, tất cả đều bị còng tay và bị ép quỳ xuống, bọn người áo đen đè chặt vai ép họ xuống khiến họ không thể không quỳ xuống, tất nhiên, một số người do quá sợ hãi mà nhũn cả chân, không đứng được. Mà trước mặt họ, người đàn ông quỷ dị lúc trước đang ngồi trên ghế, vắt chéo chân, tay kẹp một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi lại nhả ra làn khói trắng như sương, ánh mắt anh ta lãnh đạm quét qua tất cả người Hạ gia, thưởng thức từng biểu cảm trên khuôn mặt của mỗi người. Anh ta mở miệng, thản nhiên nói một câu không đầu không đuôi, ánh mắt như có như không liếc về phía mẹ Hạ đang tái mặt ngồi trên sàn

- Nói? Hay không nói?

Đáy mắt mẹ Hạ bùng lên lửa giận, dù bà thực sự sợ hãi nhưng vẫn quật cường cắn răng, cúi gằm mặt xuống không lên tiếng.

Người đàn ông lại rít điếu thuốc lần thứ hai, lại lãnh đạm tiếp tục hỏi, mặc dù mọi người không biết là đang hỏi ai

- Nói? Hay không nói?

Trong khi tất cả đều không hiểu gì, thì "đoàng" một tiếng, người phụ nữ trong đám người của Hạ gia bị bắn thủng một lỗ giữa đầu, biểu cảm cô ta vẫn còn mờ mịt không rõ, giống như không hề biết mình sẽ bị bắn như vậy, cô ta ngã xuống, do đang quỳ nên tạo thành tư thế dập đầu xuống đất như đang hành lễ, nhưng vũng máu dần dần chảy ra từ đầu cô ta đã chứng minh cô ta chết rồi. Lúc này mới có người giật mình hồi thần hét lớn, tiếp theo là tình cảnh cực kỳ náo loạn, mọi người thi nhau hét lên, mặc dù bị bọn người áo đen đè chặt không cho bỏ chạy nhưng bọn họ sợ tới mất lý trí, vùng vẫy quyết liệt. Người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của mẹ Hạ, lại rít một hơi thuốc rồi cất giọng trầm trầm

- Ồn quá!

Bọn người áo đen hiểu ý, lập tức giơ súng nhắm vào những người đang la hét, không hề do dự bóp cò. Thoáng chốc, mùi máu tươi phiêu lãng trong không khí, tiếng la hét ngưng dần rồi nín bặt, mọi người bị sự lãnh khốc đó dọa sợ, chớp mắt bọn người áo đen đã lấy mạng gần nửa số người Hạ gia.

Ở bên ngoài cổng, chiếc xe trắng thắng kít một tiếng làm bọn áo đen chú ý, có vài người đã giơ súng lên, từ từ bước qua đây thăm dò, nếu thấy có gì bất thường thì có thể bóp cò bất cứ lúc nào. Thực chất, sau một hồi chiến đấu giữa làn mưa đạn, chiếc xe đã hỏng hóc nặng nề, hình dạng cực kỳ tàn tạ hệt như xe phế liệu, còn đâu bóng dáng của sự sang trọng của một chiếc xe đắt đỏ? Cho nên không thể trách bọn người áo đen không nhận ra xe này là của Hạ gia vừa mới xuất phát, chúng cũng không ngờ Hạ tiểu thư sống sót trở về. Cửa xe bất ngờ mở ra khiến bọn chúng giật mình, lập tức nâng cao cảnh giác giơ súng nhắm bắn, bước chân từ từ nhích từng bước lại gần. Sau một hồi không có động tĩnh, mấy người áo đen liền tiến tới giơ súng ra, rồi mới nhìn vào bên trong.

"Rắc" một tiếng, cánh tay đưa súng của tên áo đen bị bẻ gãy, gã ta hét lên đầy đau đớn, bàn tay cũng buông luôn cây súng khiến nó rơi ra. Động tĩnh đó thu hút thêm nhiều người áo đen đi tới. Nhưng chưa kịp hỏi tên áo đen đang chồm người vào trong xe có vấn đề gì thì tiếng súng nổ vang lên, gã ta đã bị hất bay, phải, bạn không đọc nhầm đâu, chính là bị hất bay với một lực không tưởng khiến gã bay ra xa rồi đâm vào cánh cửa. Thứ khiến người ta lạnh hết cả người là cánh cổng đó dính đầy máu, hơn nữa còn bị lõm hẳn vào trong theo hình dạng của gã áo đen đó, điều đáng sợ hơn nữa chính là, đầu gã bị bắn nát hoàn toàn, chỉ lưu lại bộ phận từ cổ đi xuống, máu từ đó cũng nhiễu từng dòng tạo thành một vũng to.

Bọn người áo đen thấy thế liền căng lên dây thần kinh, tất cả tập trung nhắm bắn vào chỗ cửa xe khiến tấm kính nát vụn trong nháy mắt. Kết thúc màn bắn súng liên hồi, thậm chí chỗ ghế ngồi bị bắn nát bốc lên một chút khói trắng, trong xe không có động tĩnh, đám người áo đen tập trung tinh thần cảnh giác, cẩn thận nâng súng bước tới kiểm tra trong xe.

Nhưng mà thứ làm bọn họ ngạc nhiên là bên trong xe không có lấy một người, và họ chắc chắn không thấy bất kỳ ai, thậm chí là ruồi chui ra từ cửa xe bên kia. Thế thì ai lái xe? Ai lấy mất súng của gã áo đen kia? Và ai đã bắn nát đầu gã đó?

Bọn áo đen nhíu mày nhìn nhau. Đột nhiên, một tên áo đen cứng đơ người sau tiếng súng, gã ta ngã xuống trong vũng máu, mà ở vị trí ngực trái nơi trái tim, đã bị bắn thủng một lỗ.

Tất cả bọn áo đen đều nhắm súng hướng về phía thiếu nữ đang mỉm cười xoa xoa cây súng trong tay, cũng không biết cô đứng đó từ khi nào, nhưng xét theo vị trí thì bọn áo đen chắc chắc cô là người mới vừa ra tay. Bọn chúng lại nhả đạn, nhưng chỉ thấy thiếu nữ kia không thèm tránh né hay chạy trốn, dưới tình cảnh có hàng trăm viên đạn tụ lại bắn về phía cô, thiếu nữ ung dung giống như đang đi dạo phố, cô nở một nụ cười lạnh lẽo.

Quay lại với tình cảnh trong Hạ gia, bây giờ chỉ còn vài người trong Hạ gia còn run rẩy quỳ gối ở đó, những người còn lại đều chung tư thế dập đầu, máu...đã chảy cạn rồi tụ hợp lại thành một vũng lớn nhìn thật khủng bố. Bọn nữ hầu đã sớm ngất xỉu, mẹ Hạ mồ hôi lấm tấm chảy ra, siết chặt nắm tay, bà để móng tay đâm sâu vào da thịt, sự đau đớn giúp bà trấn định lại tinh thần, đè ép sự sợ hãi xuống đáy lòng, bà hít sâu một hơi nhưng cũng không lên tiếng.

Người đàn ông nhíu mày, dường như anh ta đã hết kiên nhẫn để vui đùa, anh ta cười lạnh, lên tiếng

- Hạ phu nhân, bà thật sự nghĩ chỉ cần im lặng cả đời là bảo vệ được Lăng Thẩm Nguyệt sao? Ha, có vẻ bà còn chưa biết, chồng bà và đứa con gái đó có lẽ đã chết dưới súng của thủ hạ tôi lúc nãy rồi! Cho nên bà có nói bí mật năm xưa hay không, không quan trọng, quan trọng là tôi có còn hứng thú để nghe hay không, được rồi, giết sạch đi!

Hạ phu nhân ngẩng phắt đầu như không dám tin, môi bà run run, đôi mắt lúc sợ hãi nhất chưa từng rớt một giọt nước mắt, thế nhưng lúc này bà đã chảy hai hàng lệ. Thấy bọn áo đen chuẩn bị bóp cò, người đàn ông đã đứng lên quay lưng đi, bà hét lớn

- Khoan đã!

Nếu con gái đã chết, bà giữ bí mật này còn ý nghĩa gì đâu? Chi bằng dùng nó để cứu những dòng máu cuối cùng của Hạ gia để tránh việc tuyệt tử tuyệt tôn cũng đáng giá. Sau khi bọn họ được thả, bà sẽ tự sát đi theo chồng và con!

Người đàn ông nhếch môi, phất tay ra hiệu cho bọn áo đen ngừng lại, quay trở lại ghế ngồi.

Tử Tuyết Vi tùy tiện ném cây súng trong tay đi, bước qua xác của hàng trăm người áo đen nằm rải rác trên đất, nhanh chóng đi vào.

Sau khi cô khuất bóng, từ xa, chiếc xe Rolls-Royce Sweptail quen thuộc dần xuất hiện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.