Đối với tâm tư của Tô Ôn Lương, Lương Văn Túc hoàn toàn không hay biết gì, y lạnh giọng hỏi: “Hôm nay trong ma cung có chuyện gì quan trọng?”
Mọi người đều trầm mặc.
Lương Văn Túc nhìn thoáng qua hai người đang ngồi gần y nhất, người ngồi bên trái chính là Cố Hồng Hiên, bề ngoài văn nhã nhưng bên trong ẩn chứa không ít thủ đoạn. Mấy chuyện giết chóc trong ma cung, phàm là rơi vào tay hắn thì không ai có thể cứu vãn được. Lương Văn Túc thưởng thức tác phong độc ác của Cố Hồng Hiên, so với bản tính của y thì rất tương hợp, cho nên đối với tên hậu bối này, y nhịn không được mà chiếu cố nhiều hơn một chút.
Ngồi bên phải là Luyện đan sư Hà Quân Càn, diện mạo bây giờ của hắn tuy chỉ mới hai lăm hai sáu nhưng thực tế tuổi đã hơn hai trăm, thực lực của hắn không mạnh, đến nay cũng chỉ là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nhưng cái đáng nói đến là thuật luyện đan độc nhất vô nhị của hắn, trong Xa Dữ Giới thuộc hàng cao thủ.
Trước khi Lương Văn Túc trở thành tôn chủ thì y và Hà Quân Càn đã có giao tình từ trước. Lúc ấy, bọn họ cùng nhau trưởng thành, lúc y suy nghĩ mưu kế, Hà Quân Càn cũng xuất lực vì y rất nhiều, bây giờ hắn cũng vì y mà luyện ra rất nhiều đan dược trung phẩm thượng phẩm.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, không khỏi có tia ấm áp, nhưng sau khi y nhìn tới mấy vị điện chủ khác, khóe miệng không khỏi gợi lên ý cười nhạt nhẽo.
Y thờ phụng đạo lý cá lớn nuốt cá bé, nếu chuyện y trọng thương bị lộ ra ngoài thì mấy con chó đang khuất phục dưới chân y bây giờ sẽ lập tức biến thành ác lang, phá tan y thành từng mảnh. Tựa như tôn chủ tiền nhiệm năm đó, không những bị hại chết thê thảm mà người thân của ông cũng bị đám người kia diệt tộc, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Bọn họ cùng là ma tu, suy nghĩ đương nhiên cũng tương tự, ma tu không thuộc chính phái, bị các tu sĩ khác khinh thường, người trong ma cung, đội trên đạp dưới, hoàn cảnh tàn khốc...
Lương Văn Túc thong thả nhắm hai mắt lại, ở chỗ cách y không xa truyền đến một đạo âm thanh già nua khàn khàn, là tiếng của Vương điện chủ, lão và Lý điện chủ là người chủ quản việc phòng ngự trong ma cung.
Lão nói: “Gần đây, nhân sĩ chính đạo không ăn không ngủ phái người tấn công bên ngoài ma cung, ý đồ đánh vào Diêm Uyên. Ta cho rằng, bọn họ lại muốn khai chiến với chúng ta, thỉnh tôn chủ đại nhân tăng cường phòng ngự, tăng cường nhân thủ bảo vệ bản thân.”
Lương Văn Túc nghe vậy, giương mắt nhìn lão, Vương điện chủ năm nay đã bốn trăm tuổi nhưng vẫn chỉ là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, mắt thấy thọ nguyên không nhiều. Lão ngày thường đối nhân xử thế nghiêm túc cũ kỹ, Lương Văn Túc rất phiền chán với loại người như vậy, nhưng người như vậy lại được rất được nhiều người tin tưởng và phó thác, Lương Văn Túc cũng không ngoại lệ, y biết lời nói của Vương điện chủ nhất định là thật.
Nếu đổi lại là dĩ vãng thì không cần người khác nhắc nhở, chính Lương Văn Túc cũng có thể tự mình nhận ra bên ngoài ma cung có điều không thích hợp. Nhưng sau khi trọng thương vào một năm trước, vì để chạy thoát khỏi hiểm cảnh nên y đã thiêu đốt rất nhiều máu bản mạng trong người, tiêu hao khí lực quá mức, cho nên y mới trở nên trì độn chết lặng.
Lương Văn Túc nghĩ vậy, gật đầu nói: “Nếu đã thế thì cứ dựa theo lời nói của Vương điện chủ mà thi hành, phụ cận ma cung của bổn tọa tăng thêm ba trăm ma vệ, một trăm ảnh vệ.”
Trong lòng mọi người khiếp sợ, bọn họ vốn không chút để ý tới lời nói của Vương điện chủ, bởi vì từ xưa đến nay chính tà không đội trời chung, nhân sĩ chính đạo tấn công ma cung cũng là điều dễ hiểu, xưa nay không thiếu. Nhưng tôn chủ đại nhân chưa bao giờ để ý tới, mà hiện tại, y cư nhiên điều động nhiều người chỉ vì muốn bảo vệ y, chẳng lẽ……
Đáy lòng bọn họ nhịn không được dâng lên suy đoán, Lương Văn Túc cười lạnh một tiếng, đại năng Nguyên Anh không chút che dấu phát ra uy áp kinh người, suy đoán vừa chớm nở cũng vì vậy mà lụi tắt. Đáy lòng mọi người bối rối tột độ, nhưng sau khi nghĩ tới thủ đoạn của Lương Văn Túc, nơm nớp lo sợ lần lượt biến mất.
Lương Văn Túc nhắm mắt dưỡng thần, Vương điện chủ như người tiên phong đi trước, những người khác lần lượt đâu vào đấy trần thuật lại sự tình hôm nay.
Ngón trỏ Lương Văn Túc nhẹ nhàng gõ lên ghế dựa, dung nhan tuyệt mỹ nhàn nhạt lắng nghe hồi báo của mọi người.
Hôm nay, mấy chuyện vặt vãnh vẫn chiếm đa số, Tô Ôn Lương nửa tỉnh nửa mê lắng nghe, y hiển nhiên không có hứng thú với mấy chuyện cỏn con này, nhưng y cũng không thể không nghe... Y biết thời gian của Lương Văn Túc không còn nhiều lắm, bây giờ y đang dùng chung thân thể với nguyên chủ, Tô Ôn Lương căn bản không dám tưởng tượng đến việc nếu thân thể này chết đi rồi thì y có còn cơ hội trở về thế giới hiện đại hay không?
Tô Ôn Lương vẫn luôn tin rằng, chết chính là chết, cho dù có đầu thai chuyển thế thì người sau khi chuyển thế cũng không còn là chính y.
Y có thể đi vào thế giới này, có lẽ là do lúc ra ngoài làm nhiệm vụ đột nhiên tử vong. Nhưng vì sao y lại xuyên vào một người không chuyện ác nào không làm, giết người như ma quỷ, boss phản diện đại gian đại ác? Đối với Tô Ôn Lương mà nói thì đây cũng được xem là nhân sinh thứ hai của y, y sẽ nỗ lực sống sót, cố gắng vì sinh mệnh này. Phàm là những người có uy hiếp với Tô Ôn Lương, y đều sẽ tận lực ngăn chặn. Tuy y vô pháp đối phó bọn họ nhưng vẫn có thể gây nhiều phiền toái.
Giống như Hà Quân Càn, Tô Ôn Lương thừa dịp nguyên chủ đả tọa tu hành, đi tới tẩm cung hắn, phân phó hắn suốt đêm luyện gấp hơn một vạn đan dược trung phẩm, khiến hắn không có thời gian đi làm gián điệp, bản thân y cũng an toàn thêm một ít.
Trên đại điện nghị sự, các điện chủ lần lượt từng người hồi báo công việc của mình, cuối cùng đã đến phiên hai tâm phúc của Lương Văn Túc.
Cố Hồng Hiên bình tĩnh vững vàng nói: “Vài ngày trước, ma cung đã bắt được phản đồ. Bây giờ, họ đã chịu nhận là có người đứng sau, trong số đó có ba đệ tử đến từ Thiên Diễn Tông. Hàng năm, Thiên Diễn Tông đều phái người tới ma cung dò la tin tức, sở dĩ lần này bị bại lộ cũng là vì họ đã liều chết cứu giúp người trong gia tộc Tư Không, rơi vào bẫy rập của chúng ta, một lưới bắt hết. Bốn người còn lại đều nói là do một vị điện chủ nặc danh không rõ diện mạo trong ma cung sai khiến, họ cũng chỉ nghe theo lời người nọ an bài. Ta cho rằng, theo như lời họ nói thì trong ma cung, một trong mười tám vị điện chủ, có một người là tu sĩ chính đạo đang nằm vùng.”
Sau khi hắn dứt câu, mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng, Lương Văn Túc vốn đang híp mắt cũng có chút mở to. Với y mà nói thì đây mới chính là tin tức kinh người.
Mười tám vị điện chủ là nhóm thuộc hạ quan trọng nhất bên người y, mà những người này đều đã thượng vị hơn trăm năm.
Nhưng hiện tại, y cư nhiên biết được, trong số những người này, có một người là gian tế. Như vậy, nếu đây là sự thật thì người đó ít nhất cũng giữ một vị trí rất quan trọng trong ma cung, cho nên mới có thể ẩn núp hơn trăm năm, đoạn thời gian lâu như thế. Tận đến hôm nay mới bị phát hiện, có thể nói, người này cực kỳ cẩn thận. Qua nhiều năm dài dẳng mà chưa bao giờ bị ai nhận ra thì người nọ rất biết giả trang thành ma tu chân chính. Nói như thế, hắn tất nhiên là người rất có mưu đồ.
Đáy lòng Lương Văn Túc căng thẳng, thực lực của y bây giờ đã vô dụng, nếu lúc này có người trong ngoài phối hợp thì y tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, tôn chủ tiền nhiệm chính là ví dụ điển hình. Hai mắt Lương Văn Túc tràn ngập lệ khí, y lạnh nhạt đảo mắt nhìn một lượt mọi người trên điện, ý đồ tìm kiếm tên gian tế đang nằm vùng, nhưng y lại không thể tìm ra bất cứ dấu vết gì, thế cuộc nguy hiểm.
Tô Ôn Lương sớm đã biết chuyện này, cho nên y cũng không kinh ngạc mấy, hơn nữa y còn rất nhàn nhã chú ý Cố Hồng Hiên, người này so với lúc y đơn độc đối mặt hoàn toàn bất đồng, hắn trở nên đứng đắn và đáng tin cậy hơn rất nhiều, bất quá như vậy cũng không thể thay đổi được bản tính lưu manh của hắn.
Ánh mắt Tô Ôn Lương dừng trên người Hà Quân Càn, sắc mặt hắn giờ phút này tựa hồ càng thêm âm trầm, bất động thanh sắc an tọa tại chỗ, nhưng Tô Ôn Lương biết, đáy lòng của hắn đang cảm thấy ngoài ý muốn.
Trước mặt Lương Văn Túc, hắn tỏ vẻ hận không thể giết chết tên gian tế đang nằm vùng, nhưng sau khi Lương Văn Túc chết đi, hắn liền lập tức cởi bỏ y phục ma tu, thoáng cái đã trở thành đại đệ tử Đan Đỉnh Các đệ nhất chính phái. Trong Tu chân giới rất có uy danh, thậm chí vì việc này mà hắn được xưng tụng là người trẻ tuổi xuất sắc nhất. Trong tiểu thuyết, hắn và nam chính Bạch Cảnh Thần trở thành bạn tốt, hai người mỗi người mang theo sư môn, rời khỏi Xa Dữ Giới, đi đến thượng giới Canh Xuyên.
Tô Ôn Lương nhíu mày nhớ về cốt truyện, một năm này, y đã cố gắng ghi nhớ cốt truyện không sai biệt lắm, nhưng chỉ là xem sơ qua, y cũng không muốn nghĩ nhiều. Nhưng sau đó, y quyết định nhấm nuốt cốt truyện cho thấu triệt, nhận ra tiểu thuyết còn hơi mang chút trinh thám, đối tượng trong sách cũng bị y nắm rõ tường tận.
Cho nên, y biết rõ, những lời này của Cố Hồng Hiên trong nguyên tác không hề phát sinh. Đoạn này bút mực miêu tả rất nhiều, thẳng đến lúc trước khi Lương Văn Túc chết một khắc, y mới biết được nguyên lai là Hà Quân Càn đã nằm vùng hại y, y hận không thể mang Hà Quân Càn nghiền xương thành tro, nhưng đại thế đã mất, cuối cùng vẫn là chết không cam lòng.
Như vậy, hiện tại đã xảy ra chuyện gì?
Tô Ôn Lương lần nữa nhìn thoáng qua Hà Quân Càn và Cố Hồng Hiên, y liền nhận ra khóe miệng Cố Hồng Hiên đang hiện lên một mạt ý cười như có như không, Tô Ôn Lương thể hồ quán đỉnh*, nháy mắt ý thức được một điều, đây là do Cố Hồng Hiên tự mình làm.
(*Thể hồ quán đỉnh: nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rướt lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.)
Y đã sớm biết chi tiết về Hà Quân Càn, trong nguyên tác, hắn dứt khoát tương kế tựu kế che giấu rất kín, mà Lương Văn Túc sở dĩ từ một đại năng ma tu nháy mắt trở thành tù nhân suy tàn, trong đó đương nhiên cũng có bút tích của hắn.
Nhưng hiện tại, Cố Hồng Hiên lại lựa chọn nói ra, như vậy cốt truyện đã thay đổi, Lương Văn Túc nhất định sẽ phát hiện điều gì, y vốn là người đa nghi, chỉ cần có nguy cơ y đương nhiên sẽ giải quyết trước hết, mà Cố Hồng Hiên rút dây động rừng, tiến triển tương lai, không thể biết trước.
Tô Ôn Lương có một chút chờ mong, tuy không biết Cố Hồng Hiên làm vậy là có mục đích gì, nhưng xem tiến triển trước mắt thì rõ ràng rất có lợi cho y.
Lương Văn Túc nhíu mày nhìn mọi người, bọn họ lập tức run rẩy dưới ánh mắt ý vị không rõ ràng. Lương Văn Túc nhẹ nhàng nâng mắt, buông thái độ, nói: “Chuyện này, xác định không thể nghi ngờ?” Y hỏi Cố Hồng Hiên.
Cố Hồng Hiên là người tinh ý, đương nhiên đã nhìn ra thái độ của y, vì thế hắn ba phải đáp: “Không trừ trường hợp đám người đó làm giả chứng cứ gây hiềm nghi hòng muốn chia rẽ quan hệ giữa tôn chủ và các vị điện chủ, ta nguyện vì tôn chủ khuyển mã chi lao*, điều tra rõ ràng, sau đó sẽ hồi báo cho tôn chủ.”
(*Khuyển mã chi lao: cái công chó ngựa. Kẻ dưới đối với kẻ trên có chút công lao tự nói nhún là khuyển mã chi lao.)
Lương Văn Túc vừa lòng gật đầu, bây giờ không phải lúc manh động. Bởi vì Lương Văn Túc vẫn chưa thể xác định được thật sự có người gây bất lợi cho y hay không, y vẫn nên bảo trì cảnh giác nhưng không khiến người khác chú ý, dứt khoát đánh lên một tiếng trống khiến mọi người hăng hái tranh công.
Y bình tĩnh tự nhiên nói: “Nếu đã như thế, vậy chuyện này giao cho Hồng Hiên ngươi, ngươi phải điều tra cho rõ ràng, nếu không còn việc gì nữa, vậy hôm nay kết thúc.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng, cung tiễn tôn chủ.”
Lương Văn Túc đứng dậy đi về tẩm cung, gián điệp vẫn còn đó, trong lòng y không khỏi bất an. Mà hành sự hôm nay của y cũng có chút bất đồng so với khi xưa, để lộ ít manh mối.
Trong mười tám vị điện chủ Diêm Uyên cung, có không ít người giảo hoạt tàn nhẫn, ngày mai không biết sẽ ra sao, nếu bọn họ vẫn không có thành tựu thì... hoặc là thử, hoặc là thật sự ra tay, nơi này cũng không còn an toàn nữa, họ muốn tức khắc rời khỏi ma cung, ngay trong đêm nay!