Nam Chính Là Một Bức Họa

Chương 11: Chương 11




11. Chuyện về vật nuôi của bạo chúa (6

“Ta phải đi trên con đường lát bằng đá quý.”

Ngày Rome tu sửa con đường lát bằng đá quý, bệ hạ từ cung điện đến thẳng trường đấu thể thao.

Bệ hạ mong mình là thần linh, để có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng của mình.

– Trích truyền thuyết về Claudius Drusus

Có người hỏi bệ hạ, một người như thế, ngài thương cậu ta ở chỗ nào?

Bệ hạ chợt nhớ tới ngày ấy Rome phủ trắng tuyết rơi, trong hoàng cung cũng vô cùng lạnh lẽo.

Mặc dù bên trong đốt lò sưởi, nhưng bệnh cũ để lại qua nhiều năm chinh chiến của bệ hạ lại tái phát. Toàn thân ngài lạnh như băng, xương cốt chỗ nào cũng đau âm ỉ. Nhưng bệ hạ vẫn giữ vẻ bặt bình thản, dường như không có chuyện gì mà tiếp tục đọc sách.

Duy trì phong thái cường đại, một hình tượng không thể tìm ra nhược điểm, đó là bản năng của ngài.

Khi ấy, cậu ngồi dưới đất xếp tú lơ khơ, hàng mi bị ánh lửa nhiễm một sắc màu ửng đỏ. Bỗng cậu ngừng tay, nhìn về phía bệ hạ. Sau đó cậu chạy lại, nhào vào lòng ngài.

Cậu cứ như con cún nhỏ quấn lấy bệ hạ không rời, bệ hạ tưởng cậu chỉ hứng lên thôi.

Bệ hạ vươn tay ôm cậu, cậu nằm sấp xuống, đầu gối lên đùi bệ hạ. Bụng đè lên đầu gối ngài. Hệt như là tấm thảm lông tự động nóng lên vậy.

Cậu bị thân thể lạnh cóng của bệ hạ làm cho run rẩy, thế nhưng lại cố chờ đến lúc chân ngài ấm lên mới chịu rời đi.

Cậu chẳng nói gì cả, tựa như con mèo con ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng bệ hạ, cái trán ấm áp dán trên cổ bệ hạ. Đó là thời khắc hiếm hoi mà cậu trở nên khéo léo. Trước kia bệ hạ luôn mong cậu có thể nghe lời, đến khi bá tước Baldi xuất hiện, bệ hạ lại hy vọng rằng cậu cứ không biết kiêng nể ai như thế này mãi thôi.

Năm ấy tuyết mãi chẳng tan, là mùa đông lạnh nhất ở Rome mười năm gần đây.

Cũng là mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời bệ hạ.

*

Lúc này Levy mặt mũi tối sầm ghé vào vai bệ hạ.

Khuôn mặt cậu bị bả vai rộng lớn của ngài che khuất, nên không ai nhìn thấy được.

Tội ác trong nhân loại là gì? Ngạo mạn, ghen tị, nổi giận, lười biếng, tham lam, háo sắc, phàm ăn.

Khói lửa giỡn chư hầu, là bởi vì Chu U vương yêu chị ruột?

Không hẳn thế. Tội Chu U vương phạm phải chính là háo sắc và ngạo mạn.

Đúng vậy, ngạo mạn.

Levy phát hiện, cái thỏa mãn thói hư vinh của đàn ông chính là một người đàn bà xinh đẹp. Vì cái gì lại cần xe đẹp? Bởi đàn ông nào cũng biết, có xe đẹp, phụ nữ đẹp mới theo. Chu U vương cho rằng, phải phô trường quyền lực mới có được mỹ nhân. Có sự ưu ái của mỹ nhân, rồi lại vì mỹ nhân mà tiếp tục phô trương quyền lực.

Thứ Levy muốn làm, là tạo cái cớ để bệ hạ phô trương quyền lực.

Cậu không hiểu mình sai ở chỗ nào.

Claudius giỏi khắc chế, bình thản, tao nhã mà cao ngạo, “ngạo mạn” là nhược điểm duy nhất của ngài. Mà Claudius cũng chẳng xem cậu như thần dân bình thường… Như vậy, rốt cuộc cậu đã sai ở đâu?

Vì lo lắng mà hai gò má Levy trở nên đỏ ửng.

Khi cậu vẫn còn là một tiểu ác ma, bị Lucifer mang đến một xóm nghèo. Khi ấy, Lucifer nói rằng, cậu phải nhìn thấy sự khổ sở của nhân gian, để trong lòng sinh ra ngạo mạn, ghen tị, nổi giận, lười biếng, tham lam, háo sắc, phàm ăn. Chỉ khi hiểu được những cảm giác ấy, cậu mới biết cách khiến con người ta phạm tội, mới có thể truyền bá giáo lý địa ngục ở nhân gian. Cậu khác đám Azazel, cậu là một ác ma thiếu hụt, cậu không biết cách mê hoặc, dụ dỗ như các ác ma khác, thậm chí cậu còn chưa hiểu được thế nào là “ghen tỵ”.

Trong cực độ đói khát, cậu hiểu thế nào là phàm ăn, khi bị bắt nạt cậu mới hiểu thế nào là nổi giận và ngạo mạn… Cậu nghĩ mình đã hiểu hết nhân loại, nhưng lại không thể dẫn dụ họ làm ra hành vi khi rơi vào tội lỗi ấy.

Khi cậu dẫn dụ Claudius Drusus phạm lỗi, linh hồn người đàn ông này lại không bởi vậy mà trở nên ngọt ngào. Mùi của linh hồn quỷ hút máu vốn nhạt nhòa, phải cố lắm mới cảm nhận được mùi hương cúc dại thoảng qua, so với dĩ vãng càng thêm đắng chát.

Rõ ràng… Rõ ràng ban đầu khi chưa phạm tội nó cũng có mùi hương này mà

Cậu không hiểu bệ hạ mang tâm tình gì mà yêu cậu.

Một người hầu vội mang một khay nhỏ đến, trên đó là một chén sứ nhỏ, đựng chút kem mang đậm vị đặc trưng của Milan. Có một chiếc thìa bạc đặt bên cạnh.

Kem này có độc.

Phải biết rằng chuyển hóa nhân loại trở thành quỷ hút máu là phạm pháp, mà chén kem trước mắt lại trộn máu có độc của kẻ chuyển hóa thất bại. Máu này không hẳn là không màu không mùi không vị, nhưng màu kem rực rỡ và ánh sáng quỷ dị đã che mất nó.

Bệ hạ không thích ăn kem, nên đa số kem này vào miệng cậu. Nhưng cũng chưa chắc, bởi vì cậu luôn có cách khiến bệ hạ ăn thứ mà mình căm thù từ tận trong xương tủy.

Levy ghét hết thảy đau đớn.

Nhưng vì đã sớm có được năng lực để trở thành một trong bảy vị vua địa ngục… Nên cậu đã ra quyết định.

*

… Nếu sớm biết rằng sẽ đau như vậy, cậu sẽ ăn ít đi mấy miếng – Levy thầm nghĩ.

Cơn quặn đau trong bụng khiến thần trí cậu mơ hồ, thậm chí không thể nhìn rõ người trước mắt. Thân thể nhân loại thật yếu ớt. Cậu cảm thấy có thứ gì bị nhét vào miệng, sau đó có người kéo lưỡi cậu ra, muốn khiến cậu không chịu được mà nôn mửa.

Ngài ác ma rất ghét hành động dơ bẩn này của loài người. Tuy cậu là ác ma, nhưng cũng là ác ma tao nhã đấy. Chủ nhân ngón tay kia càng thêm sốt ruột, cho dù bị cắn cũng cố chấp cạy hàm cậu ra…

Nôn xong, Levy lại lâm vào hôn mê.

Khi Levy tỉnh lại, ánh đèn vẫn lờ mờ, chỉ có bệ hạ ngồi ở bên.

“Tỉnh rồi à.” Bệ hạ khẽ cười, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, như cậu chỉ vừa ngủ dậy mà thôi.

Levy không hiểu.

Sự chiều chuộng bệ hạ dành cho cậu là giả sao? Vì sao cậu đau đến thế mà ngài lại không nổi giận?

Levy hất đổ chén trà bệ hạ đưa tới, bởi vì cảm xúc quá mức kích động mà ho khan. Trên áo ngủ tơ tằm nhiễm những giọt máu đỏ tươi. Cổ họng bệ hạ hơi nghẹn ứ, nhưng lại lập tức bình ổn, ngài cúi người sửa lại đệm chăn cho cậu.

Levy lại ngửi thấy mùi linh hồn bệ hạ, dường như mùi cúc dại kia càng thêm đắng chát, tựa như mùi thuốc đông y quẩn quanh đầu mũi.

Cậu tức giận đến nỗi nước mắt trào ra, không thể tin mình lại sai lầm lần nữa.

Cậu vẫn cho rằng mình hiểu rõ hành vi nhân loại, biết có thể làm gì để kích thích dục vọng của họ, rồi lại khiến họ hành động vì dục vọng ấy. Cậu luôn biết cách dùng hành vi để điều khiển cảm xúc của nhân loại, sau đó dùng khả năng của ác ma để tạo ra cảm xúc, dụ linh hồn sa đọa… Nhưng cậu không thể nắm bắt Claudius Drusus, đối với ngài, có lẽ cậu chỉ là thú cưng. Dù sao cuộc đời quỷ hút máu cũng lâu dài như vậy, dài lâu đến nỗi nhàm chán, ngẫu nhiên chọn một con thú cưng để chơi đùa cũng hay.

Bệ hạ thay quần áo sạch cho cậu, ngón tay ngài run rẩy, thế nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình thản.

Sau đó bệ hạ mở cửa tẩm cung, thấp giọng dặn dò người hầu gì đó. Người hầu đặt tay lên bụng, cúi người, lui ra phía sau rồi mới đứng thẳng dậy. Tích tắc kia, khi nhìn vào bệ hạ, cậu thất lễ trợn tròn hai mắt, rồi sau đó vội vã cúi đầu.

… Tóc ngài bạc trắng.

*

Không thể cứu được cậu.

Tuy rằng không ai bàn tán gì, nhưng đây là điều tất cả mọi người đều biết.

Ban đầu, thể chất cậu không hợp để chuyển hóa, hiện tại trong máu có độc, cho dù mạo hiểm cũng không thể cứu chữa.

“Còn sống không quá ba ngày.”

Ngự y lắc đầu.

“Nghĩ cách gì đi.”

Ý tứ bệ hạ cũng thật rõ ràng.

Thanh âm của ngài rất nhẹ, bởi vì cậu còn đang say ngủ. Thật vất vả cậu mới ngủ được, cho nên cho dù cách một bức tường, bệ hạ cũng vẫn cố nói thật khẽ.

“Loại độc này… đối quỷ hút máu cũng sẽ tạo thành thương tổn, nhưng quỷ hút máu có năng lực tự chữa thương, cho nên cho dù trúng độc, thì chỉ cần không quá nặng là vẫn có thể đẩy hết độc ra ngoài. Nhưng nhân loại thì khác, máu họ chảy ra từ trái tim, rồi lại quay về trái tim… Cho nên cho dù có thay máu, thì cũng chỉ là kéo dài thời gian thôi.”

“Làm cách nào để thay máu?”



“Bệ hạ, phải cần một lượng máu lớn, ngài thật sự không lo cho bản thân sao…”

“Chỉ cần trong thân thể người ấy chảy dòng máu của ta, vậy là đủ.”

Bệ hạ kéo tay áo, nhìn người ngủ không an ổn trên giường, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Trước kia, ngài chưa bao giờ vội vã chờ cậu lớn lên, chờ cậu hiểu được cái gì tên là Yêu, bây giờ ngài cũng vẫn không hề vội… Bởi vì cậu luôn ở bên ngài mà.

*

Lucullus lau con dao của mình, hắn không biết vì cái gì bản thân lại làm như vậy.

Sau đó hắn vào cung điện, đúng lúc vườn hoa tràn ngập ánh mặt trời, Lucullus cũng chẳng hiểu sao mình lại như bị quỷ ám, mặc áo choàng chạy vào hoàng cung.

Cậu đang chơi cờ cùng bệ hạ. Cậu tái nhợt gầy yếu, nhưng gò má lại ửng đỏ một cách bất bình thường. Màu đỏ mê người này không thể thấy khi cười, mà phải nhìn thấy lúc người ta giận dữ. Một giây trước, tay cậu còn cầm quân cờ định hạ xuống, nhưng đột nhiên mặt mũi tối sầm hất văng cả bàn cờ.

Lucullus nhìn thấy cậu ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, cái trán tái nhợt ứa đầy mồ hôi lạnh. Cậu muốn túm lấy cái gì đó để đứng lên, nhưng lại nắm phải một cành hồng. Thứ này đâm nát bàn tay cậu, nhưng dường như cậu không hề cảm thấy gì hết, chỉ oán hận bẻ gãy cành hoa.

Lucullus liền xoay người, mang theo con dao của hắn.

Có lẽ bệ hạ cần thời gian để điều tra rõ hung thủ, nhưng hắn không cần.

Chỉ cần cảm thấy khả nghi, thì cứ giết hết là được, cách này lúc nào cũng đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.