Edit: Mị Mê Mều
Anh giữ eo cô, nghe theo bản năng của mình, dương v*t thô chắc căng miệng huyệt nhỏ gần như không mở nổi, hạ thân mạnh mẽ thúc vào, điên cuồng va chạm cô gái nhỏ không hề có tiết tấu.
Sau lưng Mạnh Sơ là vách tường đặc pha lẫn bùn đất, mông mềm mại đập vào phía trên phát đau.
“A… a…” Mạnh Sơ nhắm chặt mắt, mang theo tiếng khóc nức nở, nỉ non rên rỉ. Nhớ lại đời trước, lúc vừa mới bắt đầu mình thích Trần Thù Quan như vậy, nhưng về sau, sao họ ở bên nhau nữa năm đã lặng lẽ chia tay chứ?
Cô bé 18 tuổi khờ dại muốn dùng thân thể trói buộc người đàn ông 31 tuổi trưởng thành, có vẻ cô thành công, nhưng sự vô vị và tham lam của người đàn ông này lại là điều mà cô chưa từng nghĩ tới.
Trần Thù Quan thật sự là một người cực kỳ vô vị, anh vô cùng thờ ơ với tất cả mọi người, kể cả việc ngầm thừa nhận cô là bạn gái anh.
Giao điểm của cô và anh, dường như mãi mãi nằm trên bộ phận tính dục dưới hông ba tấc.
Cô không thích, anh say đắm, cuối cùng đã đập vỡ những đam mê, cuồng nhiệt không được xem là kiên định lúc tuổi trẻ của cô không còn một mảnh.
Cô tập trung vào nơi phồn hoa, trở thành một thành viên của quần chúng, mà anh chỉ thích hợp đứng ở đám mây được người khác ngước nhìn.
Tư thế của cô gái với đôi chân khẽ mở tựa trên tường, thực sự không thể khiến người đàn ông nhét hết dương v*t cứng rắn vào trong huyệt một cách tận hứng.
Anh dứt khoát nâng một chân cô lên gác trên eo mình, nâng mông nhỏ của cô lên, cả người cô mềm mại, mặc anh cuốn lấy một bên khác, nằm trong lòng anh.
Mạnh Sơ lắc người, tay luống cuống mà bám lên người anh, vò rối vạt trước áo sơ mi của anh.
Từ đầu đến cuối, vật nam tính chưa từng rời khỏi cơ thể cô, luôn duy trì trạng thái như vậy, anh vào sâu hơn lúc trước, quy đầu to lớn, thô trơn thừa cơ hội mở tử cung, nhét một đoạn ngắn vào.
Anh bắt đầu dạo bước đi tới đi lui trên cầu thang, tần suất ra vào âm vật dưới hông anh đều đặn hơn rất nhiều, nhưng càng nhanh hơn, càng tàn nhẫn hơn.
Đau đớn sau lưng biến mật, dục vọng đen tím to lớn của người đàn ông chôn trong huyệt hẹp non nớt của cô, không ngừng thọc rút, đội vào hoa tâm.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Mạnh Sơ hoàn toàn rối loạn.
Căn bản không phân biệt được thứ cánh hoa truyền tới dưới thân là đau đớn hay là gì khác, tóm lại đều khó có thể chịu đựng, tê dại đến mức gần như không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Nước chảy róc rách, vật to lớn chiếm giữ huyệt đạo, dòng nước nhỏ mà hoa tâm chảy ra bị ép vọt đến miệng huyệt, thấm ướt lông mu ở vật gốc rễ của anh.
Cô gái nhỏ run rẩy lên đỉnh trên người anh, gian nan vươn tay vuốt bụng nhỏ của mình, bụng mềm mại nơi đây bị vật lớn trong cơ thể đội lên, nhô ra một khối rõ ràng.
"A, anh, anh... nhẹ chút, sẽ đâm hỏng mất..." Cô rưng rưng muốn khóc, định đẩy anh ra.
Lại bị anh cắm ngày càng sâu, hai tay anh bóp lấy khe mông của cô, va đập lên người mình, cảm giác bị xuyên qua hoàn toàn giống như khúc nhạc dạo khi tận thế giáng xuống nhân giang, điên cuồng mà trắng trợn không hề kiêng dè.
Anh cúi đầu nhìn mình ra vào bên trong cơ thể cô, nụ hoa yếu ớt bị người ép buộc căng ra, lại bị lông mu của anh che khuất, gần như cả người đều bị bao trùm bởi hơi thở của anh.
Anh lướt đến vòng eo trần trụi của cô, da thịt dưới lòng bàn tay bóng lóng. nhẵn nhụi.
Giọng nói anh khàn khàn, nhìn cô bé ngoan ngoãn mở chân, bộ dáng ngậm lấy vật của anh, mồ hôi từ giữa trán rơi xuống: "Sẽ không hỏng đâu."
Hết chương 11.