Edit: Mị Mê Mều
Trần Thù Quan không định về đại học S, hiển nhiên Mạnh Sơ cũng không thể về, cũng may ngày mai là chủ nhật. Trước khi xuống xe, cô nhắn tin riêng cho Triệu Thiển và Tôn Mi, báo cho Tôn Mi lần thử kính này tám phần là không đậu.
Còn bên Triệu Thiển, xác thực Mạnh Sơ có chút khó khăn, tần suất ban đêm cô không về có hơi quá cao.
Nhờ Trần Thù Quan ban tặng, cô càng ngày càng thuần thục trong việc bịa đặt.
Trần Thù Quan hơi nghiêng đầu, theo dáng vẻ nhăn mày khổ sở của cô, ánh mắt rơi trên điện thoại cô, nhướn mày khó mà nhìn ra.
[Thiển Thiển, hôm nay bố tớ tình cờ đến đây công tác, buổi tối tớ không về nha.]
Hửm?
Bố?
Trái cổ Trần Thù Quan lăn lộn, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt cô, có lẽ bản thân cô cũng không rõ lắm. Khi cô nói dối sẽ vô thức duỗi đầu lưỡi ra liếm môi nhiều lần, giống như đúc với người phụ nữ trong mơ kia.
Trần Thù Quan không phải tín đồ tôn giáo trung thành, nhưng cũng không theo chủ nghĩa vô thần kiên định gì. Khoa học là thứ chặt chẽ mà lý tính (1), dùng kết quả lý tính để nghiệm chứng vật không tồn tại, đó rõ ràng là một nghịch lý logic.
(1)Lý tính là một thuật ngữ dùng trong triết học để chỉ các năng lực nhận thức của tâm thức con người. Nó miêu tả một sự nhìn thấy và nhìn nhận về tư duy hay khía cạnh tư duy, đặc biệt là tư duy trừu tượng, và khả năng tư duy trừu tượng.
Trần Thù Quan không biết rốt cuộc những mảnh vỡ nhiều lần đi vào giấc mơ anh từ ngày đó tại sao mà có. Nhưng hiển nhiên, anh có năng lực phân biệt của mình.
Đặc biệt là khi những mảnh vỡ tưởng như vụn vặt kia từ từ rõ nét nối liền với nhau, đó là nửa cuộc đời anh, cuộc đời mà anh gặp được cô gái nhỏ mãi đến khi sinh kết kết thúc, ảm đạm mà thê thảm.
Đủ loại cử chỉ mâu thuẫn của cô gái nhỏ lúc trước tự nhiên đã có lời giải thích, cô biết trước anh rất lâu, có lẽ, là nhiều hơn.
Giấc mơ đêm ấy vẫn còn tiếp tục, dưới vô số đèn flash, người phụ nữ ôm chiếc cúp vàng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chia sẻ tin vui cô sắp kết hôn cho mọi người ở thời khắc đỉnh cao của đời người.
Mà người lạnh lùng nhìn lên sân khấu, nhưng khi quay người lại lộ ra vẻ mặt ưu thương đỏ cả vành mắt trong góc tối, là anh.
"Đã lâu không gặp, chúc mừng em ngôi sao lớn, cùng ăn bữa cơm nhé?"
"Đã bao nhiêu năm chúng ta chưa gặp nhau rồi? Mười ba năm nhỉ?" Vẻ mặt giả vờ tự tại của người đàn ông hơi vặn vẹo, trông không mấy tự nhiên.
Mười ba năm cô rời khỏi anh, lần đầu tiên anh chân chính bước tới trước mặt cô.
Cái gọi là vi khuẩn Listeria quả nhiên không phải cô bịa ra.
Mà cô, là một sai lầm.
Sai lầm cần được sửa lại trong cuộc đời của anh, hiện giờ, trước tiên.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Xe chạy một mạch lên núi, nhìn xuống toàn thành phố với ánh đèn rực rỡ, đèn led ngày đêm không thôi. Đi qua hai trạm thu thuế, nhân viên bảo an nhận ra xe của Trần Thù Quan, sau khi chào thì cho bọn học qua một cách cung kính.
Khu biệt thự tư nhân này, mỗi tòa biệt thự cách nhau rất xa, Mạnh Sơ chưa tới bao giờ.
Anh mở cửa, trong phòng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra dấu vết quét dọn định kỳ, nhưng hẳn là Trần Thù Quan có một khoảng thời gian không đến, bởi vì thói ở sạch của anh lại tái phát.
Mạnh Sơ đứng cạnh cửa, nhìn anh thay hết tất cả ráp giường.
"Sơ Sơ ngoan, tự cởi quần áo nằm lên giường đi em." Anh ngoắc ngoắc tay với cô, tư thế bình tĩnh như đang gọi một con mèo nhỏ.
Mạnh Sơ nên cảm thấy sỉ nhục, nhưng Trần Thù Quan xây dựng ảnh hưởng quá nặng, cô nghe lời mà cởi đồ ra, một món che đậy cũng không giữ lại.
Cô gái lột sạch sẽ, cả người hiện ra màu hồng nhạt, ngực mềm tươi đẹp bị tóc đen buông xuống che đậy mất hơn một nửa, chân thon dài thẳng tắp, cánh hoa mảnh mai đóng chặt, dường như thoáng gảy là có thể tràn nước ra.
Cô nằm thẳng trên giường không nói tiếng nào, đến nỗi nhắm mắt lại còn phân tâm suy nghĩ, thế mà Trần Thù Quan lại không bảo cô đi tắm trước?
Nệm rất mềm, cô cảm giác rõ bên cạnh lõm xuống nhưng trên người chậm chạp không có gì xảy ra.
Mạnh Sơ e sợ mà hoài nghi, cô mở mắt, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ ngay lập tức sa vào con ngươi sâu kín lại có phần nóng rực của người đàn ông, anh nhìn chằm chằm không cho Mạnh Sơ tránh né.
Nhìn đến mức cô không hiểu sao, kinh sợ đổ mồ hôi lạnh đầy người, anh mới thong thả tung ra một câu: "Mạnh Sơ Sơ, cơ thể của em dưỡng thế nào vậy, sao cứ dập dờn thế hả?
Hết chương 27