Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Chương 41: Chương 41: Đối lập




lập

Edit: Mị Mê Mều

Cả ngày tiếp đó, Mạnh Sơ và Tần Tắc không hề xuất hiện cùng lúc.

Buổi tối, ê-kíp chương trình vốn sắp xếp cho Mạnh Sơ và Lâm Tịch chung một phòng. Nhưng trước khi sắp ngủ, Mạnh Sơ bị người đại diện của Lâm Tịch chắn ngoài cửa, lấy lý do giấc ngủ nghệ sĩ của mình không tốt để từ chối. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

Tuy tuổi tác của Lâm Tịch không lớn hơn Mạnh Sơ bao nhiêu nhưng địa vị của cô ta ở đó, cách cư xử này chẳng khác nào tát mạnh vào Mạnh Sơ một cái.

Người ta ghét bỏ mày đấy ư?

Cô gái nhỏ ngẩn người, trên mặt lại chẳng thấy bối rối mấy. Cô cũng không để ý việc gây khó dễ giống trẻ con này, cười nói: "Vậy được, chị Lâm, chị nghỉ ngơi trước. Em đi tìm đạo diễn sắp xếp phòng lại lần nữa."

Phòng nhà cũ cũng không ít nhưng lúc này đã bị nhân viên ê-kíp chương trình chiếm hết. Mạnh Sơ không đi tìm đạo diễn, trực tiếp gõ giường ghép của mấy nữ nhân viên đang ngủ, hỏi: "Em có thể chen chúc với các chị không?"

Mấy cô gái trong phòng đều sửng sốt, nhìn cô một cách nghi ngờ.

Phùng San phản ứng lại trước hết, ngoắc tay với cô: "Bé Mạnh, qua đây này."

Sáng sớm hôm sau, ê-kíp chương trình chuẩn bị rời đi, ai ngờ thời tiết trong núi khó lường, trời chợt âm u rồi bắt đầu mưa.

Đường trong núi không giống đồng bằng, địa hình quanh co, khúc khuỷu phức tạp, thường hay có sương mù và tầm nhìn kém. Vì lý do an toàn nên mãi đến khi sụp tối, ê-kíp chương trình mới khởi hành rời khỏi thôn Trần Lí.

Lúc lái xe từ trong núi ra tới cao tốc thành phố Vân Xuyên thì trời đã hoàn toàn tối mịt.

Mạnh Sơ mở điện thoại, đúng lúc thấy tin nhắn Thiển Thiển gửi tới.

[Sơ Sơ, chừng nào cậu tới được?]

Đỉnh khung chat hiện lên đối phương đang soạn tin...

Mạnh Sơ hoàn toàn không chút ý, nhanh chóng trả lời lại: [Chắc tới hơn mười giờ tối, trời mưa nên bọn tớ xuất phát trễ."

Tin nhắn bên kia nhanh chóng nhảy ra tiếp: [Có một chị tiến sĩ đến ký túc xá của chúng ta tìm cậu hai lần rồi, không biết có chuyện gì không nữa.]

Mạnh Sơ giật thót một cái, ánh mắt dừng trên màn hình góc dưới điện thoại. Nơi đó có một tin nhắn Trần Thù Quan hỏi cô khi nào đến thành phố Bắc Kinh. Lúc đó cô tùy tiện trả lời cho có "Tạm thời vẫn chưa rõ lắm".

Không biết ký ức của cô về Trần Thù Quan xuất hiện hỗn loạn hay do chính Trần Thù Quan có nguyên nhân nào đó, Mạnh Sơ lờ mờ cảm thấy, dường như anh đang theo dõi cô?

Mặc kệ mục đích của anh là gì đều đủ để khiến Mạnh Sơ kinh hãi chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.

Phùng San bên cạnh thấy cô run lẩy bẩy, tưởng hệ thống sưởi trong xe thấp bèn bảo tài xế nâng cao lên chút.

Diệp Hân ngâm mình trong thư viện thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Thù Quan, suýt chút nữa cô mất khống chế mà thét chói tai. Hết cách rồi, ai bảo vị giáo sư của bọn họ cứng nhắc cực kỳ, thời gian nghỉ ngơi chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Sau một phút, Diệp Hân bất đắc dĩ bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình rồi rời khỏi thư viện. Hóa ra mình bị xem là vị trong [Tây Sương Ký] kia rồi. (1)

Gần 10 giờ đêm, cuối cùng nhóm ê-kíp chương trình cũng về tới đài truyền hình thành phố Bắc Kinh.

Xe của mấy khách mời đã đậu chờ ở đây từ lâu. Vương Hạo giống Mạnh Sơ, đều không có người đại diện và trợ lý, bố cậu bé tự lái xe đến đây.

Mạnh Sơ chào tạm biệt mọi người xong thì vòng tới ven đường lướt mở app gọi xe, dự định thuê xe vào lúc này thì có thể về trường học trướng khi dì đóng cửa.

Buổi tối ở thành phố Bắc Kinh âm gần 15 độ, gió thổi lên mặt lạnh như dao róc. Tuy cô đã ở thành phố này hơn hai mươi năm nhưng vẫn không thể thích ứng khí hậu nơi này, càng không cần nói đến số lần ra ngoài ít đến đáng thương trong mười năm cuối đời của cô.

Cô gái nhỏ cúi đầu đứng dưới đèn đường xoa tay dậm chân, bên cạnh là chiếc vali lớn của cô.

Xe thương vụ xa lạ dừng trước mặt cô. Cửa sổ xe chỗ ghế phụ cạnh tài xế được hạ xuống, giọng nói từ tính của người đàn ông từ giữa truyền ra: "Mạnh Sơ?"

Mạnh Sơ ngẩng đầu nhìn tới.

Là Tần Tắc.

"Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi."

"Tần... đạo diễn, không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi..."

Mạnh Sơ vừa định nói thêm gì nữa, cửa xe phía sau cũng được người khác mở ra, "Bé Sơ, đi cùng đi."

Người phụ nữ chếch đối diện phía trong cửa sổ xe, mắt long lanh tỏa sáng mà cười chính là Lâm Tịch tối hôm qua cơn bảo người đại diện chặn cô ngoài cửa, tỏ ác ý chói lọi.

Lưu Minh Sinh đỗ xe ven đường. Tần Tắc mở cửa bước xuống, giúp Mạnh Sơ đặt vali vào cốp xe.

Tần Tắc lướt bảng định hướng hỏi địa chỉ Mạnh Sơ. Sau khi Mạnh Sơ đáp vị trí là đại học S, anh nói với Lưu Minh Sinh: "Đến quận Thủy Loan Tử trước đi."

Quận Thủy Loan Tử là chỗ ở của Lâm Tịch.

"Bé Sơ ở đại học S à, năm thứ mấy rồi?" Mạnh Sơ cảm thấy nụ cười dối trá lại giả mù mưa sa trên mặt Lâm Tịch sắp không giữ được nữa.

Nhìn người đàn ông ở ghế trước, Mạnh Sơ lập tức sáng tỏ. Trong lòng thầm cảm thấy châm chọc, cô cũng nở nụ cười đáng yêu đáp lại: "Năm nhất ạ."

Sau cuộc trò chuyện hữu nghị giả dối, họ không nói nữa.

Nhưng sau khi đến quận Thủy Loan Tử, một mình Mạnh Sơ ngồi ở hàng ghế sau lại cảm thấy lúng túng. Vì để che giấu vẻ lúng túng không tự nhiên, cô đành mím môi im lặng. . Hãy tìm đọc trang chính ở — trùm truyện. N E T —

Bản thân Tần Tắc cũng không phải người nói nhiều, chỉ có Lưu Minh Sinh thỉnh thoảng kể mấy câu truyện cười không mặn không nhạt.

Bầu không khí trên xe hơi cứng đờ.

*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*

Đêm đã về khuya, trước cổng đại học S gần như không nhìn thấy nửa bóng người. Tần Tắc vừa mới lấy vali giúp Mạnh Sơ thì chợt thấy một người từ dưới biển hiệu bước tới. Không biết anh ta đã đứng đây bao lâu, toàn thân đều ngâm trong bóng tối, đôi mắt u ám chiếu thẳng tới đây, giọng nói khàn khàn: "Sơ Sơ, lại đây."

Mạnh Sơ nắm chặt lòng bàn tay, bởi vì đau đớn mà bất giác bước lảo đảo, vịn lấy vật gần mình nhất theo bản năng, ma xui quỷ khiến lại kéo tay áo của Tần Tắc.

Giống như hai quân đối lập.

Mạnh Sơ và Tần Tắc một phe.

Trần Thù Quan là một phe khác.

Không phải cố ý tạo thành, nhưng nhìn vào lại là như thế.

Giống như cô gái sợ hãi mà kéo tay áo người đàn ông, trốn phía sau anh ta, tìm kiếm sự che chở của anh.

Dù Mạnh Sơ đã nhanh chóng buông ra.

Tần Tắc lờ mờ cảm giác được cô gái bên tay không đúng lắm, giống như đang cố hết sức chịu đựng gì đó. Cơ thể run nhẹ, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng ma sát lúc cô cắn chặt răng.

Xuất phát từ lo lắng, anh lễ độ hỏi một câu: "Mạnh Sơ, em vẫn ổn chứ? Có sao không?"

Cô gái lắc đầu.

"Cậu Tần?" Rốt cuộc người đàn ông cũng lên tiếng lần nữa, giọng điệu như hơi kiêu căng mà xem thường. Anh lướt thẳng qua trước người Tần Tắc, trong chớp mắt, Mạnh Sơ bị kéo vào lòng anh.

Gần đây Trần Thù Quan không thích bất kỳ gã đàn ông, họ Tần nào.

Mà gần như anh lập tức kết luận được, vị trước mặt này có lẽ là người cô muốn gả trong mơ, bà Tần?

Ánh mắt cô gái nhỏ vừa nhìn Tần Tắc kia, trong mắt có ánh sáng làm người khác điên cuồng, muốn móc con ngươi cô xuống, gửi trong bình, chỉ nhìn mình anh.

Anh bất giác đè nặng sức lực dưới tay.

"Giáo sư Trần, chào anh." Tần Tắc dứt lời lại nói với cô gái nhỏ ngoan ngoãn phục tùng trong lòng người đàn ông: "Mạnh Sơ, tôi đi trước nhé!"

Mạnh Sơ hoàn toàn không ngóc đầu lên được, bởi vì Trần Thù Quan đang ấn cô lại.

Hết chương 41

(1) Tây sương ký: còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.