Edit: Công Chúa | Beta: Khả Duyên
Thẩm Quân Cố cùng Nam Ngôn bốn mắt nhìn nhau, tuy chỉ cách nhau nửa cái bàn nhưng cả hai người đều trầm mặc.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Nam Ngôn có chút không yên, trong lòng thoáng hụt hẫng.
Cô không có thương lượng trước với Thẩm Quân Cố mà tự ý quyết định. Tuy biết rằng Thẩm Quân Cố nhất định sẽ đồng ý, nhưng mà hành động này của cô quả thật là có chút không tôn trọng anh. Lúc này, nhìn thấy Thẩm Quân Cố, người mà trước đó cô vừa muốn ly hôn, Nam Ngôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Thẩm Quân Cố yên lặng dời tầm mắt sang nơi khác.
Anh tựa hồ không hoà hợp với không khí say sưa rượu chè của mọi người trên bàn tiệc. Bên trong khách sạn là ngọn đèn lưu ly toả sáng ấm áp, nhưng anh giống như tách biệt với đám người xung quanh, luôn mang theo thái độ lạnh lùng xa cách.
Hôm nay là ngày đoàn phim đóng máy, Văn đạo diễn cùng một vài nhân viên công tác đều rất cao hứng, nâng ly vô cùng náo nhiệt. Dù gì cũng đã trải qua hơn ba tháng quay phim vất vả, chính vì vậy nên tiệc mừng đóng máy hôm nay được tổ chức vô cùng khoa trương. Tất cả diễn viên đều được mời đến để ăn mừng, tất nhiên cũng không ngoại trừ Nam Ngôn. Thậm chí, ngay cả các diễn viên quần chúng chỉ đóng một phân cảnh nhỏ cũng được mời đến chung vui.
Đạo diễn nhìn lướt qua tất cả mọi người, những người nào nỗ lực cố gắng, làm việc nghiêm túc đều được ông nhớ rất rõ.
Văn đạo diễn chủ động nâng ly, mọi người trên bàn ai ai cũng giơ cao ly của mình lên theo.
“Mọi người đều đã vất vả cả rồi, trong khoảng thời gian này, mọi người hãy cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt. Chờ đến khi bộ phim được ra mắt, chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ thành quả mà chúng ta đã nỗ lực trong suốt mấy tháng qua.”
Văn đạo diễn bắt đầu đi kính rượu từng người một, người đầu tiên chính là Thẩm Quân Cố: “Lão Thẩm, bình thường tuy cậu không uống rượu, nhưng hôm nay là ngày vui như vậy, ít nhất cậu cũng phải giữ cho bác một chút thể diện chứ.”
Nói xong, Văn đạo diễn liền đem ly của Thẩm Quân Cố rót đầy.
Thẩm Quân Cố không nói tiếng nào, chỉ đứng dậy nhẹ nhàng cụng ly với Văn đạo diễn, uống một hơi cạn sạch.
“Thật sảng khoái....” Văn đạo diễn bất ngờ, ánh mắt nhanh chóng liếc qua Nam Ngôn bên này, ông lén cười trộm rồi cố tình dụ anh uống thêm một ly nữa: “Nào nào, lại thêm một ly nữa nhé!”
Thẩm Quân Cố giữ chặt ly rượu trong tay, lười biếng ngã người dựa vào chiếc ghế đằng sau: “Cháu không thể uống thêm nữa.”
Văn đạo diễn cười hề hề.
Cuối cùng cũng chịu buông tha cho Thẩm Quân Cố, quay sang kính rượu nam số hai Trần Song đang ngồi trước mặt.
“Thẩm ca vừa rồi đã thật sự uống rượu a....” Tề Oánh ghé vào tai của Nam Ngôn nhỏ nhẹ cảm thán.
Nam Ngôn nhướng mày.
Chỉ là một ly rượu thôi mà, cần phải ngạc nhiên như thế sao?
Tề Oánh vừa nhìn thấy vẻ mặt này của Nam Ngôn liền biết cô không hiểu gì.
“Dạ dày của Thẩm ca hình như không được tốt lắm, bình thường anh ấy sẽ không bao giờ uống rượu. Nhưng do quan hệ của Thẩm ca với Văn đạo diễn rất tốt nên anh ấy mới nể mặt ông mà uống một ly. Đổi lại là người khác mời, chắc chắn Thẩm ca sẽ không nhận.”
Nam Ngôn sửng sốt, giương mắt đánh giá Thẩm Quân Cố.
Vừa mới uống xong một ly rượu, lúc này, Thẩm Quân Cố đang ngồi dựa vào lưng ghế, mày anh nhíu chặt, cằm kéo căng, ánh mắt vô định nhìn vào nơi xa xăm, cũng không biết anh đang thả hồn đi nơi nào.
Hình như hôm nay Thẩm Quân Cố không có hứng cho lắm?
Nam Ngôn chỉ nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Văn đạo diễn đã đi đến trước mặt cô.
Ngồi cùng với Văn đạo diễn đa số đều là người quen cũ, ai cũng rất dứt khoát uống sạch ly rượu trong tay, làm cho tốc độ kính rượu của ông cũng nhanh hơn.
Văn đạo diễn hiện tại đã mang ly rượu đến trước mặt Nam Ngôn, Nam Ngôn ngay lập tức đứng dậy.
“Cô gái nhỏ thế này, đương nhiên là ông đây sẽ không mời rượu, nếu cháu uống được rượu thì uống, còn nếu không thì phải dùng đồ uống khác, không thể không nể mặt bác đâu đấy.”
Văn đạo diễn đã khách khí như vậy, Nam Ngôn cũng tự nhiên cầm ly nước trái cây trên bàn lên.
“Cảm ơn Văn đạo diễn, cháu chỉ đành phải dùng nước trái cây thay cho rượu rồi.”
Nam Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô không phải là không thể uống rượu, chỉ có điều là cô một mình lái xe đến, cái thứ hai là cô hiện đang sống một mình. Một cô gái độc thân nếu uống rượu vào rồi thì không thể tự mình lái xe được, phải đành nhờ người khác lái xe chở về giúp, như vậy sẽ không an toàn.
“Trong khoảng thời gian qua rất cảm ơn Văn đạo diễn đã tận tâm chỉ dạy cho cháu, nhờ có bác mà cháu đã học được rất nhiều thứ.”
Văn đạo diễn khẽ cụng ly nước trái cây của Nam Ngôn, cười ha hả nói: “Cháu là một cô bé rất siêng năng học hỏi, lại còn chăm chỉ nỗ lực, người như vậy, là ai cũng đều sẽ rất sẵn lòng dạy bảo. Còn có, trong khoảng thời gian này, diễn viên chính bọn họ đều muốn nghỉ ngơi dài hạn để lấy lại năng lượng, riêng cháu thì đừng nên chỉ nhàn rỗi ở nhà thôi. Nếu có thời gian thì cháu hãy đi những đoàn phim khác để nhìn xem, cho dù chỉ thử những vai diễn nhỏ nhưng phải luyện tập càng nhiều mới tốt. Ai cũng đều có giai đoạn xuất phát điểm cả, điều này rất có lợi đối với cháu.”
“Cảm ơn Văn đạo diễn. Cháu nhất định sẽ cố gắng.” Nam Ngôn cung kính trả lời.
Văn đạo diễn không mời phụ nữ uống rượu, đều là dùng nước trái cây thay thế, rất nhanh ông liền quay lại chỗ ngồi của mình.
Người thứ hai đứng dậy là phó đạo diễn.
Người này Nam Ngôn chưa từng tiếp xúc qua, chỉ biết rằng ông ta khác biệt rất lớn so với Văn đạo diễn. Trước đây, từng có tin ông ta lén lút yêu đương, sử dụng quy tắc ngầm với nữ diễn viên.
Lúc này, phó đạo diễn với thân hình mập mạp đứng dậy, mang theo ly rượu đi kính từng người.
Ông ta không mời rượu Thẩm Quân Cố, phỏng chừng là biết Thẩm Quân Cố sẽ không uống thêm ly thứ hai, thế nên ông ta trực tiếp cạn ly cùng nam số hai.
Nhưng mà ông ta thật sự là nói quá nhiều, những người đã uống qua ba chén của ông ta thế nào cũng muốn khuyên ngăn, thế nhưng vài nhân viên công tác cùng nam số hai và nam số ba đều không dám từ chối, toàn uống cạn sạch.
Phó đạo diễn đi đến trước mặt Tề Oánh và Nam Ngôn: “Tề lão sư, vất vả cho cô rồi.”
Ông ta không hề cho Tề Oánh có cơ hội nâng ly nước trái cây kia lên mà trực tiếp rót đầy rượu vào trong ly của cô.
“Tề lão sư, chúng ta dù sao cũng đã hợp tác lâu như vậy, cô dù gì cũng phải nể mặt tôi mà uống một ly đi chứ.”
Tề Oánh cũng không phải là không thể uống rượu, nhưng do vừa rồi có Văn đạo diễn chiếu cố nên cô không cần phải uống. Thế nhưng, lúc này người đến kính rượu là phó đạo diễn, ông ta hoàn toàn không phải là một người biết chăm sóc cho phụ nữ như Văn đạo diễn.
Cô đứng dậy nhận ly rượu, chầm chậm uống.
“Tiếp nào, tôi mời cô ly thứ hai, Tề lão sư làm nữ chính quá vất vả rồi.”
Phó đạo diễn lại nâng thêm một ly.
Tề Oánh nhịn xuống cảm giác muốn trừng mắt ông ta, cắn răng uống cho xong ly thứ hai.
“Ly thứ ba này, chúc cho bộ phim này của Tề lão sư sẽ đại bạo.”
Hai ly vừa rồi cô đều uống cạn, đương nhiên ly thứ ba này cũng không thể từ chối. Sau khi uống xong ly thứ ba, cô không khỏi trừng mắt liếc ông ta.
Sau đó, phó đạo diễn liền đi đến trước mặt Nam Ngôn. Ông ta vừa tươi cười vừa muốn rót rượu đầy ly cho Nam Ngôn, nhưng ngay lập tức Nam Ngôn đã khéo léo từ chối: “Phó đạo diễn, tôi không thể uống rượu.”
“Tiểu Nam, ngay cả Tề tỷ của cô cũng đã uống rồi, cô không thể dùng nước trái cây để kính tôi đâu.” Phó đạo diễn không nghe lời của Nam Ngôn, cường ngạnh rót rượu cho cô: “Tiểu Nam, cô không thể không cho tôi một chút mặt mũi nào đúng chứ?”
Nam Ngôn thật sự là không hề nghĩ đến việc cho phó đạo diễn một tí mặt mũi nào.
Cô cùng phó đạo diễn chưa từng tiếp xúc qua. Khoảng thời gian cô vừa mới tham gia vào đoàn phim, lúc ấy phó đạo diễn có đến tìm cô để nói chuyện. Rõ ràng là người xa lạ không hề quen biết, mà ông ta đối với cô cứ như là người quen cũ đã lâu không gặp, thân thiết mà đùa giỡn. Sau đó, thấy Nam Ngôn cứng mềm đều không ăn, đã vậy còn có quan hệ tốt với Văn đạo diễn và Tề Oánh. Cho nên về sau, ông ta không còn tìm cô để nói chuyện nữa.
Phó đạo diễn cũng là một thành viên cốt cán, nếu cô quá cứng rắn với ông ta, sợ là sẽ làm cho Văn đạo diễn bọn họ khó xử.
“Thật ngại quá, tôi không biết uống rượu.” Nam Ngôn vẫn không nhận ly rượu, khách khí tìm lí do thoái thác.
“Vậy là không được rồi, mấy cô gái nhỏ như cô về sau còn sẽ phải tham gia nhiều bữa tiệc như thế này, không biết uống rượu thì phải học. Miễn cho sau này tửu lượng của cô không tốt, trên bữa ăn ít nhiều gì cũng sẽ bị người khác chiếm tiện nghi.”
Phó đạo diễn cưỡng ép Nam Ngôn cứng rắn thêm.
Nụ cười của Nam Ngôn dần dần thu lại, bộ dạng sắc bén ẩn giấu sau dáng vẻ hoà nhã bên ngoài bắt đầu hiện lên.
Ở chỗ ngồi cách Nam Ngôn nửa cái bàn, Thẩm Quân Cố dùng ly rượu rỗng trên tay gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt vô cùng nặng nề.
“Vậy ông không phải là loại người như thế sao?”
Giọng nói của Thẩm Quân Cố không lớn, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người nhất thời trở nên yên tĩnh.
Khuôn mặt của phó đạo diễn thoáng qua chút bối rối.
“Thẩm ca nói như vậy là sao chứ? Tôi đây không phải là vì muốn tốt cho Tiểu Nam sao? Ai biết được trong tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì cơ chứ?”
Phó đạo diễn thấy sắc mặt của Thẩm Quân Cố càng lúc càng trầm xuống, liền nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “Huống chi mọi người ở đây ai cũng đã uống xong ba ly rượu cả rồi, đều trong đoàn phim như nhau cả, Tiểu Nam không thể ngoại lệ được.”
Trên bàn chỉ còn lại một mình Nam Ngôn là chưa uống.
Dù sao cũng chỉ có hai cô gái, một người là Tề Oánh đã uống ba ly, người còn lại chính là cô.
“Tôi cũng chưa uống.”
Thẩm Quân Cố ngước mắt lên, từ tốn nói.
Phó đạo diễn sửng sốt: “Hả?”
“Đưa ly rượu lại đây, tôi thay cô ấy uống.” Lời nói của Thẩm Quân Cố như một quả bom nặng kí, làm cho mọi người không nhịn được đều phải trố mắt nhìn anh.
Uống rượu thay?
Thẩm Quân Cố uống rượu thay cho một cô gái?
Tề Oánh cực kì hưng phấn, cứ liên tục đánh đánh vào cánh tay của Nam Ngôn ở dưới gầm bàn.
Nam Ngôn cũng kinh ngạc không kém, ánh mắt của cô dừng lại trên thân ảnh của Thẩm Quân Cố đang ngồi ở phía xa xa. Anh không có nhìn lại cô, chỉ thấy anh khẽ mím môi, con ngươi lành lạnh nhìn phó đạo diễn.
Phó đạo diễn biết, hôm nay chắc là không thể mời rượu Nam Ngôn được rồi, vì thế, ông ta liền khách khí mang ly rượu đến cho Thẩm Quân Cố.
“Tình cảm thật là tốt, nếu Thẩm ca đã lên tiếng như vậy, tôi đây đành mời cậu hai ly.”
Phó đạo diễn rót đầy một ly, Thẩm Quân Cố cũng rất nghiêm túc cầm ly rượu trên tay, yết hầu khẽ động, uống một hơi cạn sạch.
Nam Ngôn đếm đếm, Thẩm Quân Cố uống tổng cộng ba ly, sau đó anh ngay lập tức đẩy chiếc ly kia sang một bên.
Thẩm Quân Cố nheo mắt lại, vài sợi tóc rơi loà xoà phủ kín chân mày của anh, cả người anh tản ra một loại cảm giác người lạ chớ gần.
Nam Ngôn mím môi, cô hơi phân tâm nên ăn cái gì cũng không vào, đầu óc có chút rối loạn.
Trên bàn rượu, phó đạo diễn lại bắt đầu uống rượu cùng người ngồi bên cạnh, cười cười nói nói, khoe khoang sự lợi hại của ông ta trong đoàn làm phim trước kia.
Nam Ngôn cảm thấy có hơi ngột ngạt, cô vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp ngay ánh mắt sáng lấp lánh đang ngẩng lên nhìn cô của Tề Oánh, cô ấy nghiêng người kề sát bên tai của Nam Ngôn nói nhỏ: “Muốn đi vệ sinh sao?”
Nam Ngôn cầu còn không được, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thế là hai cô gái cùng nhau đi vệ sinh.
Nam Ngôn đứng trước gương, mở vòi nước rửa tay, sau đó cô nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của mình cho tỉnh táo, ra khỏi bàn rượu, không khí thoáng đãng hơn nhiều.
Ban đầu Tề Oánh đang cùng cô đứng ở chỗ bồn rửa tay, sau đó điện thoại của cô ấy thông báo có tin nhắn đến, Tề Oánh liền ngẩng đầu lên nói với cô: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại một chút.”
“Ừm, được.”
Sau khi Tề Oánh ra ngoài, Nam Ngôn dùng nước lạnh vỗ vỗ sau gáy, như vậy sẽ giúp cho đầu óc thanh tỉnh không ít.
Cô không muốn quay trở về phòng tiệc một chút nào.
Ngoại trừ phó đạo diễn, mọi người còn lại ai ai cũng đều tốt bụng, hoà nhã và đáng yêu. Đột nhiên đâu đâu lại xuất hiện một con chuột hôi phá hỏng tất cả.
Nam Ngôn lau sạch tay rồi ra ngoài.
“Tiểu Nam?”
Cách nhà vệ sinh nữ không xa, phó đạo diễn mập mạp đang đứng hút thuốc. Vừa nhìn thấy Nam Ngôn, ông ta liền tươi cười đi đến.
“Thật là trùng hợp, cô vừa đi ra ngoài thì tôi cũng đi ra, trông giống như chúng ta đã ước hẹn trước vậy..”
Nam Ngôn nhăn mày lại: “Phó đạo diễn cứ ở đây từ từ hít thở không khí trong lành, tôi quay về trước đây.”
Phó đạo diễn đã ra ngoài rồi, trong phòng tiệc không lo có phân chuột.
“Đợi chút đã, cô vội vã như vậy làm cái gì, chúng ta nói chuyện một lát đi.”
Phó đạo diễn miệng ngậm điếu thuốc, cười cười nhìn Nam Ngôn: “Một cô gái nhỏ đừng có lòng dạ lúc nào cũng cứng rắn như vậy, cũng không còn là trẻ con nữa, ra ngoài xã hội thì cũng phải hoà nhập với xã hội. Sao lúc nào cũng nghiêm túc như vậy chứ? May là cô có bộ dạng xinh đẹp, chuyện vừa rồi tôi mới không so đo. Bây giờ cô đến đây châm cho tôi một điếu thuốc, chuyện này liền coi như xong.”
Ánh mắt của Nam Ngôn phủ một tầng lạnh lẽo: “Thật ngại quá, tôi sẽ không làm việc này đâu.”
“Nơi này đông người, cô gái nhỏ ngượng ngùng là phải. Nào, lại đây với tôi.” Phó đạo diễn túm lấy cánh tay của Nam Ngôn.
Nam Ngôn ngay lập tức muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng không ngờ lại bị phó đạo diễn từng bước ép sát, bất đắc dĩ đành phải quay lại nhà vệ sinh.
Phó đạo diễn nheo mắt cười xấu xa, không biết xấu hổ đi vào nhà vệ sinh theo cô: “Thật là, thì ra cô lại thích ở nơi này à...”
Nhà vệ sinh không một bóng người, vừa rồi ở ngoài hành lang tuy có người đi vào nhưng khi nhìn thấy phó đạo diễn đang ở đây, người đó liền vội vàng rời đi chỗ khác để tránh phiền toái.
“Vốn đã muốn làm việc này với cô từ lâu, nhưng ở trong đoàn phim lại không tiện động thủ. Bây giờ bộ phim đã đóng máy, chúng ta đều không còn là thành viên của đoàn làm phim nữa, để xem còn ai có thể che chở cho cô?”
Nghe xong, Nam Ngôn liền cảm thấy một trận ghê tởm. Hiện tại nơi này chỉ có cô và phó đạo diễn, cứng đối cứng là không có khả năng, cô vội thốt ra một câu: “Phó đạo diễn, ông uống say rồi.”
“Tôi không có say. Cô ngoan ngoãn đi theo tôi không phải rất tốt sao? Tôi sẽ cân nhắc đề cử cô với các đoàn phim lớn. Tiểu Nam, cô cũng đâu có chịu thiệt thòi gì.”
Phó đạo diễn cười hắc hắc, càng lúc càng tiến tới đè ép Nam Ngôn.
“Nơi này không phải là địa phương thích hợp để làm chuyện tốt, hay là tôi giới thiệu cô cho đoàn phim mới trước, còn chuyện này chúng ta sẽ hẹn lần sau nhé?”
Nam Ngôn từng bước lui về phía sau, tinh thần của cô luôn luôn cảnh giác cao độ, cho đến khi không còn chỗ để lui được nữa, cô mới ngừng lại.
Phó đạo diễn nhào tới trong nháy mắt, Nam Ngôn nhanh chóng né sang một bên, đồng thời xoay người tháo giày cao gót ra, đập một phát thật mạnh vào gáy của ông ta.
Phó đạo diễn vừa rồi không chú ý, thân thể nện thẳng vào tường, sau gáy còn bị đập cho một cái, hiện giờ ông ta chỉ có cảm giác đau như chết đi sống lại.
Nam Ngôn không dám động thủ nữa, nhân lúc phó đạo diễn còn đang choáng váng, cô liền xoay người chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng một chiếc giày đã không còn, cô chỉ vừa mới đi khập khiễng được vài bước thì cánh tay của cô đã bị người ta kéo mạnh từ phía sau lưng, Nam Ngôn hoảng sợ quay đầu lại, phó đạo diễn dữ tợn xông lên hung hăng bắt được cô: “Tiện nhân kia, cô xong đời rồi.”
Khí lực giữa nam nữ trời sinh đã khác biệt, Nam Ngôn sợ hãi run rẩy trong lòng. Cô chỉ vội thốt lên một tiếng trong cổ họng.
Đột nhiên, Nam Ngôn cảm giác được thắt lưng của mình được một cánh tay rắn chắc ôm lấy. Cùng lúc đó, phó đạo diễn cũng bị người vừa đến kia đạp mạnh một cước vào bụng, bàn tay đang túm lấy cánh tay của Nam Ngôn liền buông ra, cả người ông ta lảo đảo lui về phía sau rồi ngã xuống đất.
Nam Ngôn được người kia ôm ra khỏi nhà vệ sinh.
Hơi thở quen thuộc pha lẫn với mùi rượu, không những không làm cho người ta chán ghét, mà ngược lại lại khiến cho cô như nhiễm cơn say.
Trái tim của Nam Ngôn vẫn chưa bình ổn, kinh hoàng không thôi, cô vội vàng ngước mắt lên nhìn.
Người đang ôm cô chính là Thẩm Quân Cố. Lúc này, mày của anh nhíu chặt, môi mím thành một đường, cả người đều bao phủ hơi thở âm trầm, ánh mắt thô bạo hướng đến phó đạo diễn đang té nhào trên sàn nhà.