Edit & Beta: Khả Duyên
Nam Ngôn đang cầm một nhược điểm của người khác trong tay, cô đang suy nghĩ làm cách nào để tối đa hoá lợi ích của mình, làm sao để một chiêu có thể hạ gục Tần Di Nhiên để cho cô ta đừng lắc lư trước mặt cô nữa.
Không đợi cho cô nghĩ xem cô nên báo cảnh sát vào lúc nào thì vào ngày huấn luyện cũng đã có vài vị cảnh sát đến đây rồi.
Vị cảnh sát đi đầu kia nói, Đỗ Ly Ly đã mất tích rồi.
Quả thật hai ngày vừa rồi, Đỗ Ly Ly không hề đến lớp huấn luyện.
Vừa nói đến chuyện này, mọi người liền nghĩ ngay đến việc có lẽ Đỗ Ly Ly cảm thấy mất hết mặt mũi nên không dám đến lớp, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng nhưng không đề cập đến làm gì.
Nhưng khi cảnh sát đến đây có nói, Đỗ Ly Ly đã mất tích hai ngày rồi, gọi điện thoại đến số trong nhà của cô thì không có ai nghe máy, bạn bè của Đỗ Ly Ly không liên lạc được với cô, tìm cô thì không thấy nên cuối cùng mới quyết định báo cảnh sát.
Lần cuối Đỗ Ly Ly xuất hiện trước khi mất tích là ở lớp huấn luyện này, nên cảnh sát mới đến đây một chuyến.
Hầu hết các học viên trong lớp huấn luyện đều biết đến vụ tranh chấp trước đó giữa Đỗ Ly Ly và Nam Ngôn, Bùi Tuyết đứng một bên khóc lóc như thể cô ấy đã chứng kiến tận mắt toàn bộ quá trình Nam Ngôn tự tay giết chết Đỗ Ly Ly vậy, cô ấy nghẹn ngào kể lại cho cảnh sát nghe cuộc xung đột xảy ra ngày hôm đó.
Trong phòng học rộng lớn, tất cả các học viên đều tập hợp lại đứng chung một chỗ, sắc mặt của năm giáo viên và vị phụ trách lớp huấn luyện có vẻ không được tốt lắm.
Không ít tầm mắt đánh giá đều đặt hết trên người của Nam Ngôn.
Nhưng Nam Ngôn vẫn rất lạnh nhạt.
Đỗ Ly Ly mất tích cùng với cô chẳng có chút quan hệ nào, không ai biết được trong đó đã xảy ra những chuyện gì, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân, phối hợp với cảnh sát điều tra là được rồi.
Sau khi ba vị cảnh sát lần lượt hỏi các học viên, thì đã xác nhận trước đó giữa Nam Ngôn và Đỗ Ly Ly có xảy ra mâu thuẫn.
Bọn họ đưa Nam Ngôn đến văn phòng của giáo viên, trò chuyện với Nam Ngôn trước khi tiến hành hỏi thêm thông tin từ cô.
“Cô tên là Nam Ngôn sao, tôi có biết cô đấy.” Vị cảnh sát trẻ tuổi mở Weibo của anh ta ra rồi chỉ vào tài khoản mà anh ta đã theo dõi, cười híp mắt nói, “Cô xem này, Nam gia có con cá, đây là cô có đúng hay không? Mọi người đều gọi cô là cẩm lí tiểu thư.”
Nam Ngôn xấu hổ cúi đầu xuống.
“Ah, cẩm lí gì đó chỉ là do mọi người gọi cho vui mà thôi.”
“Tôi nói này, cô sao mà linh thế không biết. Thực ra, tôi đã theo dõi cô lâu rồi, còn chia sẻ bài của cô nữa, hy vọng đồ đệ mới tới của tôi là một người ngoan ngoãn, biết nghe lời. Trước đó vài ngày, tôi được phân cho một đồ đệ rất tốt, đây đều là nhờ phúc của cô đó. Sau này tôi mới phát hiện ra cô vậy mà là một diễn viên, bất ngờ thật.”
Vị cảnh sát trẻ chỉ vào poster tuyên truyền nhân vật Nghênh Phong Liễu trên weibo của Nam Ngôn, “Bộ phim này khi nào thì mới phát sóng vậy, tôi rất hóng đó.”
Nam Ngôn cũng là một diễn viên trẻ, nên chỉ qua vài câu nói chuyện, không khí giữa hai người thoải mái hơn không ít.
“Tôi có đọc trên weibo, nói rằng cô vì theo đuổi một chàng trai nào đó nên đã làm cho Tần Di Nhiên - người đã thuê người chụp ảnh cô, phát sinh mâu thuẫn?” Vị cảnh sát trẻ từ đề tài trên weibo chuyển ngay sang vấn đề chính cần hỏi, “Giữa cô và cô ấy từng có xung đột gì hay không?”
Nam Ngôn cố gắng nhớ lại, trong vài lần tiếp xúc ngắn ngủi giữa cô và Tần Di Nhiên, thật sự thì không có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ trừ một điểm.
“Có khả năng là cô ấy nhìn tôi không vừa mắt đấy. Tôi nhớ có một lần khi quay phim, cô ấy đã đổi đạo cụ quay phim từ cà phê lạnh thành cà phê nóng, xém chút nữa đã gây ra tai nạn rồi.” Nam Ngôn không nói tên Trịnh Thiến La ra, dù sao cô ấy cũng là một diễn viên nổi tiếng, để lại tên của cô ấy cho cảnh sát cũng không được hay cho lắm.
Ba vị cảnh sát đều hiểu rõ.
Sau đó là đến vấn đề quan trọng nhất.
Nam Ngôn rất hợp tác giao di động của mình cho cảnh sát, cô kể lại chi tiết từng chút một về cuộc tranh chấp ngày hôm đó.
“Vậy Đỗ Ly Ly là người được thuê để theo dõi và chụp ảnh cô? Cô có từng vì vậy mà tức giận, nghĩ đến những việc làm cực đoan, quá khích hay chưa?”
Người đặt câu hỏi là một vị cảnh sát lớn tuổi.
Nam Ngôn lắc đầu.
“Tôi không có thời gian để lãng phí với những người như vậy. Huống chi, oan có đầu nợ có chủ, tôi muốn tính sổ cũng phải tìm đến ngọn nguồn, người gây ra việc này, chứ không phải là tìm cô ấy.”
Ba vị cảnh sát nhìn nhau.
Từ trên người của Nam Ngôn, bọn họ không nhìn thấy điều gì bất thường cả.
Hơn nữa chuyện này nhắc đến cũng không to tát lắm, trong cái giới giải trí hỗn loạn mà mọi người đều muốn đi lên cao này, sẽ không có ai vì một chuyện nhỏ như thế mà làm ra điều gì cực đoan cả.
“Theo như những gì cô nói, thì lúc đó cô đã định báo cảnh sát rồi, vậy thì tại sao lúc đó cô không gọi cho cảnh sát ngay? Kể cả người thuê và người được thuê thì xâm phạm đến quyền riêng tư của người khác đều sẽ bị phạt tiền và bị giam giữ từ 5 đến 10 ngày theo quy định của pháp luật.”
Nam Ngôn cũng thẳng thắn trả lời: “Cho dù có báo cảnh sát bắt thì thế nào? Sau khi hết ngày giam chắc chắn bọn họ sẽ lại tìm tôi để tiếp tục gây rắc rối thôi. Dạo này tôi rất vội vàng học tập, không có thời gian để giải quyết chuyện với cô ấy.”
Cũng bởi vì khoảng thời gian trì hoãn như vậy, nên Đỗ Ly Ly đã mất tích.
Cảnh sát viết tên của Tần Di Nhiên ra giấy, lên kế hoạch đến tìm cô ta sau khi rời khỏi lớp huấn luyện ở đây.
Lúc này, tổng trợ lý của công ty gõ cửa tiến vào phòng, khách khí nói với cảnh sát, nếu có yêu cầu thì có thể xuất các video giám sát trong các phòng học ra để kiểm tra.
Đỗ Ly Ly không phải là nghệ sĩ của công ty giải trí Mãn Thành, cô chỉ là học viên đăng ký lớp huấn luyện mà thôi, công ty có thể hợp tác đến mức như vậy cũng làm cho các vị cảnh sát ngồi ở đây ngạc nhiên không thôi.
Đến cùng cũng là một vụ án mất tích, sau khi hỏi Nam Ngôn xong, cảnh sát còn hỏi thêm một vài học viên khác của lớp huấn luyện.
Nam Ngôn về tới phòng học.
Các nữ sinh trong lớp nhỏ vẫn luôn giữ im lặng đứng một bên. Trong khi các học viên khác thì lại đang líu ríu không ngừng suy đoán các loại nguyên do khiến cho Đỗ Ly Ly mất tích. Trong số đó, gây sốc nhất là phương án suy đoán Nam Ngôn đã âm thầm giết chết Đỗ Ly Ly rồi sau đó giấu xác cô ta ở đâu đó.
Nam Ngôn vừa vào đã vỗ tay tán thưởng bọn họ không ngừng.
“Đoán, suy đoán tiếp đi chứ, tôi cảm thấy mọi người có thể đi ra cửa, quẹo phải rồi đi lên lầu đến lớp huấn luyện dành cho biên kịch, đến đó sẽ có tiền đồ hơn so với ở đây nhiều.”
Những người đang ồn ào náo động lập tức ngượng ngùng giữ yên lặng.
“Chúng tôi chỉ phỏng đoán một chút thôi cũng không được sao? Trước khi chân tướng được làm rõ thì chuyện gì cũng có khả năng cả.”
Nam Ngôn đồng ý.
“Không sai! Cho nên cũng có khả năng là cô đã đi theo dõi cô ta, sau đó lặng lẽ giết người rồi vu oan giá hoạ cho người khác.”
“Sao cô lại nói hươu nói vượn như thế chứ? Làm sao mà tôi có thể giết người được!” Nữ sinh kia vì nhất thời kích động nên đã ngay lập tức bật dậy phản bác.
Nam Ngôn chậm rãi nói: “Không phải là do cô nói trước sao, trước khi biết được chân tướng, thì việc gì cũng đều có khả năng cả.”
Nữ sinh bị chặn họng, nói không ra lời.
Thời gian từng học viên một được tra hỏi đều rất nhanh chóng, nhưng đến lượt Tôn Bân, một khoảng thời gian dài trôi qua rồi nhưng vẫn không thấy cảnh sát gọi tên người kế tiếp.
“Mọi người nói xem, có phải Tôn Bân đã giết người rồi không?” Trong lớp học có rất nhiều người tin vào suy đoán Đỗ Ly Ly đã bị giết, nên tiếp đó có học viên đã nói đùa, “Nếu không thì tại sao thời gian tra hỏi của cậu ta lại dài như vậy chứ?”
Chẳng được bao lâu, một vị cảnh sát đã đến đây đánh tan mọi suy đoán của bọn họ.
“Về vấn đề của Đỗ Ly Ly, chúng tôi sẽ điều tra thêm, bước đầu tiên đã loại trừ được hiềm nghi của các bạn học viên ở đây rồi. Mọi người cứ tiếp tục công việc học tập của mình như bình thường. Cảm ơn sự hợp tác của mọi người.”
“Anh cảnh sát ơi, Tôn Bân đâu rồi? Sao cậu ấy lại không về lớp ạ?”
Một học viên cùng lớp với Tôn Bân cất tiếng hỏi.
“Cậu ta sao, cậu ta cần phải được điều tra thêm một bước nữa.”
Cảnh sát không nói thêm gì nữa, anh ta chỉ gật đầu chào Nam Ngôn, đưa cho cô một ánh mắt trấn an.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế nên chắc chắn sẽ không lên lớp được rồi.
Tưởng Tố trực tiếp đưa Nam Ngôn về nhà, đồng thời dặn dò cô mấy ngày nay đừng nên đến công ty.
“Lớp huấn luyện đều chỉ dành cho một số học viên bên ngoài, ký hợp đồng với công ty có rất ít, trong đó có kỹ năng thì lại không có nhiều.”
Tưởng Tố nói: “Hai ngày nay em cứ ở yên trong nhà xem kịch bản mới cho thật tốt đi, hai ngày sau chị sẽ đích thân đưa em đi thử vai, còn những thứ lộn xộn này, em không cần để tâm làm gì đâu.”
Nam Ngôn tất nhiên là đáp ứng rồi.
Một ngày sau đó, vụ án Đỗ Ly Ly mất tích, hay việc Tôn Bân bị điều tra, đều đã có kết quả cả rồi.
Chuyện này là do công ty đã cử một người trợ lý đi theo dõi sát sao từng bước tiến của vụ việc, vừa có kết quả, người trợ lý đó đã ngay lập tức báo cho Tưởng Tố, Tưởng Tố vừa nhận được tin liền gọi điện thoại nói cho Nam Ngôn biết.
Đỗ Ly Ly không chết, cũng không mất tích, và không hề liên quan đến bất kì ai cả, cô ta đơn thuần chỉ là bị Nam Ngôn doạ báo cảnh sát nên đã sợ hãi bỏ trốn.
Lý do thực sự rất đơn giản, lúc trước cô ta từng bị vào đồn cảnh sát vì tội bán dâm. Đỗ Ly Ly nghĩ rằng bản án của bản thân vẫn còn được lưu giữ trong đồn cảnh sát, nếu cô bị bắt thì quá khứ sẽ mau chóng bị phơi bày, như thế thì cô sẽ tiêu đời mất. Vì vậy, nên cô đã ngay lập tức chạy về quê để trốn.
Cuối cùng, cô ta không thể nào ngờ được, người báo cảnh sát không phải là Nam Ngôn, mà là ba mẹ cô ta, vì cho rằng cô ta đã mất tích.
Nam Ngôn nghe xong, khoé miệng cô không có cách nào mà kéo xuống được.
Điều này chứng tỏ cái gì? Đỗ Ly Ly với đồn cảnh sát đúng là có duyên.
Tưởng Tố ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói.
“Còn Tôn Bân, cậu ta còn hơn thế nữa cơ, cậu ta dám chơi thuốc.”
Có một số nghệ sĩ trẻ, khi vừa mới ra mắt không có chút danh tiếng nào, vì muốn lấy lòng những người có thân phận và địa vị nên đã chủ động đi đến các quán bar hoặc những hội sở có loại hình tương tự như thế. Sau đó bị chuốc rượu linh tinh, rất dễ dàng nhiễm phải những thứ đồ không tốt.
Tôn Bân chơi thuốc đã được một đoạn thời gian rồi, khi cậu ta vừa đến trước mặt cảnh sát, vị cảnh sát già với đôi mắt tinh tường đã ngay lập tức nhận ra tình trạng không ổn của Tôn Bân. Sau đó ông dụ dỗ Tôn Bân nói chuyện một lúc, cuối cùng phán đoán dựa trên kinh nghiệm lâu năm của mình, khả năng Tôn Bân dùng ma tuý là rất lớn.
Tôn Bân hình như đã phát hiện ra gì đó nên cứ đứng ngồi không yên, thậm chí cậu ta còn phóng nhanh ra cửa nhằm bỏ trốn, nhưng cảnh sát đã nhanh tay ấn giữ cậu ta lại.
Sau đó, cậu ta được mang đi bệnh viện để làm kiểm tra, quả nhiên cậu ta là một tên nghiện.
Mà Tôn Bân là một kẻ nhát gan, sau khi bị bắt thì sợ hãi đến mức cái gì cũng nói hết ra, cảnh sát lần theo lời khai của cậu ta tìm ra ngọn nguồn, cuối cùng bắt được một ổ buôn bán ma tuý có tổ chức đang lẩn trốn.
Nam Ngôn nghe xong cảm thấy hết sức phức tạp.
Tưởng Tố bên kia ngập ngừng một lát mới lên tiếng hỏi: “Ngôn Ngôn, weibo của em thường được mọi người gọi là cẩm lí sao?”
Nam Ngôn: “..... Đúng vậy ạ.” Cô thở dài đáp lại.
Tưởng Tố nói thêm: “Một lát nữa em đăng nhập vào weibo, trả lời lại người ta đi kìa.”
“Trả lời gì cơ ạ?” Nam Ngôn hoang mang.
“Tài khoản chính thức có dấu V xanh của Cục cảnh sát đã chia sẻ lại weibo của em đó.”
Tưởng Tố đối mặt với những tư liệu mà cô vừa tìm được cũng nhịn không được mà sửng sốt.
Một nữ diễn viên vừa tiến vào giới giải trí, một tác phẩm nổi bật cũng chưa có, nhưng năng lực cẩm lí* lại thuyết phục được cả cảnh sát.
*có thể hiểu là sức mạnh của sự may mắn, cầu được ước thấy.
Nam Ngôn đã lâu chưa đăng nhập vào weibo.
Nam Ngôn lúc trước ở trong đoàn phim chỉ lo diễn xuất, sau khi kết thúc cảnh quay thì vội vàng học tập, xem kịch bản mới và rèn luyện kỹ năng. Lần cuối cô vào weibo, cách hôm nay đúng hơn một tháng.
Nam Ngôn đưa tay nhấn vào biểu tượng của app, màn hình đúng lúc đó bị đơ.
Nam Ngôn:???
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nam Ngôn đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca, sau đó lại đi lấy một gói khoai tây chiên, đi tới đi lui ba lần như vậy, giao diện cứng ngắc trên màn hình mới bắt đầu hoạt động.
Nam Ngôn lướt tay trên màn hình, cô không thể tin được nhìn lượng tin nhắn riêng tư không đếm xuể đang nhắc về bình luận nào đó trên weibo của cô.
Cô nhấp vào weibo của bản thân, bình luận hot nhất được đẩy lên đầu bài đăng là của Phân cục cảnh sát quận XX thành phố A.
Phân cục cảnh sát quận XX thành phố A V*: Xin chào cẩm lí tiểu tỷ tỷ, xin hãy phù hộ cho chúng tôi công tác thuận lợi, sớm ngày bắt được nghi phạm [cười thẹn thùng] [cười thẹn thùng]. //@Nam gia có con cá: Học học học, học nữa, học đến ngất xỉu luôn [đầu mèo].
*Dấu V xanh (tick xanh) xác minh tài khoản chính thức của các cơ quan chính phủ, nền tảng truyền thông xã hội và các công ty nổi tiếng.
Bình luận thứ hai cũng là của Cục cảnh sát tự trả lời lại bình luận của chính mình, bình luận này có đến hơn một trăm nghìn lượt like.
Phân cục cảnh sát quận XX thành phố A V: Thay mặt cho toàn thể các đồng chí của phân cục cảnh sát quận XX, tôi xin gửi lời chào trân trọng nhất đến với cẩm lí tiểu tỷ tỷ!! [ps: Nghi phạm đã thật sự bị bắt rồi! Tung hoa ~] //@Phân cục cảnh sát quận XX thành phố A V: Xin chào cẩm lí tiểu tỷ tỷ, xin hãy phù hộ cho chúng tôi công tác thuận lợi, sớm ngày bắt được nghi phạm [cười thẹn thùng] [cười thẹn thùng]. //@Nam gia có con cá: Học học học, học nữa, học đến ngất xỉu luôn [đầu mèo].
[3080 words | Đã beta]
16/8/2020