Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 3: Chương 3




Đây là người chồng đã cùng Nam Ngôn kết hôn được năm năm, Thẩm Quân Cố.

Nữ phụ Nam Ngôn cũng được xem như là một nửa cô nhi, cô được ông nội nuôi dưỡng ở bên mình. Sau khi ông nội cô mất, cô đã được ông phó thác cho Thẩm gia - người đã nhận ân tình của ông. Ông hy vọng con trai trưởng của Thẩm gia là Thẩm Quân Cố có thể lấy Nam Ngôn làm vợ, đảm bảo cho nửa đời sau của cô có chỗ dựa vào.

Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Quân Cố là người đàn ông đầu tiên làm cho Nam Ngôn cảm thấy rung động, cô luôn muốn trở thành Thẩm phu nhân. Vì thế nên cô đã cầu xin ông nội của mình, giúp cô cưới được Thẩm Quân Cố. Không chỉ vì thân phận giàu sang, mà còn là vì cho cô một đời vô ưu, vô lo*.

*vô tư, không lo lắng điều gì.

Thẩm Quân Cố không vui vẻ như Nam Ngôn, anh căn bản không nghĩ đến sẽ kết hôn cùng với một người mà mình không thương. Thế nhưng, cha Thẩm đã chịu ân tình của ông nội Nam, vì vậy bất luận như thế nào cũng phải thoả mãn nguyện vọng trước lúc lâm chung của ông. Cuối cùng, Thẩm Quân Cố thoả hiệp, nhưng anh lại đặt ra một điều kiện.

Anh cùng với cha của mình ước định, anh sẽ cưới Nam Ngôn, đổi lại cho anh là mười năm tự do, trước năm ba mươi hai tuổi, anh được phép làm những gì mà anh muốn làm.

Khi Nam Ngôn mười tám tuổi, cô thực sự đã bước vào cửa lớn của Thẩm gia, trở thành Thẩm phu nhân trong miệng của mọi người. Thế nhưng, tận đến lúc cô hai mươi tuổi, khi lĩnh được giấy chứng nhận kết hôn, cô mới được nhìn thấy Thẩm Quân Cố, đó là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau kể từ khi hai người kết hôn.

Bây giờ, Thẩm Quân Cố đã hai mươi bảy tuổi, anh làm diễn viên đã được 5 năm, ba lần thu được danh hiệu Ảnh đế, là nhân tài kiệt suất trong thế hệ những diễn viên mới hiện nay.

Nam Ngôn cùng anh kết hôn cũng đã gần được 5 năm, thế nhưng số lần gặp mặt của hai người còn chưa tới 5 lần, cho dù có nhiệt tình bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng hoá thành hư không.

Nam Ngôn tim đập loạn một chút.

Thẩm Quân Cố à....

Người thân mật nhất được pháp luật công nhận, lại là người xa lạ nhất.

Thẩm Quân Cố làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nam Ngôn trong khoảng thời gian ngắn tiến thoái lưỡng nan*.

*tiến thoái lưỡng nan: khó xử, không biết phải quyết định như thế nào cho đúng, cho phù hợp.

Nếu xuống xe, nghĩa là cô đang ở trước mặt người chồng trên danh nghĩa của mình, cùng với đối tượng bên ngoài của mình, ở cùng một chỗ?

Còn nếu không xuống xe, thì cô sẽ cùng với người chồng gần như xa lạ này, ngồi chung trên một chiếc xe?

Chỉ trong chớp mắt, Nam Ngôn quyết định bước lên xe, sau đó đóng cửa xe lại, thắt dây an toàn, đầu uốn éo tựa vào lưng ghế ở phía sau, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thẩm Quân Cố: “.....”

Người lái xe ngồi ở phía trước ánh mắt đăm đăm nhìn thẳng, không biết phải lái xe như thế nào.

Người vừa lên xe, chính là vị phu nhân có cũng như không tồn tại kia.....đúng không?

Bên trong khoang xe nhỏ hẹp, không khí xấu hổ trầm mặc lan tràn.

Nam Ngôn đôi mắt nhắm chặt, đem vấn đề nan giải này ném cho Thẩm Quân Cố. Còn cô thì rất tự tại, không thèm quan tâm.

Thẩm Quân Cố trầm mặc trong chốc lát, sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe.

“Tiên sinh, về bên kia sao?” Người tài xế lắp bắp.

Năm năm trước, Thẩm Quân Cố đã ra ngoài ở riêng, anh sống trong căn biệt thự mà anh đã mua trước đó. Còn ngôi nhà mà Nam Ngôn đang sống, cùng với nơi mà Thẩm Quân Cố ở, là hai hướng khác nhau.

Cặp vợ chồng trên danh nghĩa này, cho tới bây giờ vẫn không có sống cùng nhau.

Thẩm Quân Cố vừa đến Đại học C để thỉnh giáo vị giáo sư chuyên ngành một ít vấn đề, hiện tại anh đang chuẩn bị trở về căn biệt thự của mình. Bây giờ trên xe lại có thêm một Nam Ngôn, điều này làm cho người tài xế phải hói đầu*.

*hói đầu: không biết phải làm sao, suy nghĩ nhiều quá nên rụng tóc =)))))))

Anh ta không dám làm chủ việc này đâu! Vạn nhất ông chủ không có ý tứ đó thì sao!

“....Đưa cô ấy trở về!” Sau khi trầm mặc thật lâu, Thẩm Quân Cố mới thấp giọng nói.

Nam Ngôn một đường “ngủ” rất là quen thuộc. Tròng mắt của cô không có chuyển động dù chỉ là một chút.

Người đàn ông ở bên cạnh luôn luôn giữ im lặng, cho dù không nói một lời nào, nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh mẽ. Trên suốt đường đi, dây thần kinh của Nam Ngôn căng như dây đàn, không có lúc nào là buông lỏng.

Đến tận khi trở về căn nhà xa lạ của mình, Nam Ngôn mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhịn quá khó khăn. Khí tràng của Thẩm Quân Cố quá mạnh mẽ, cũng không biết ai mới là người có thể kiên định, bình tĩnh ngồi ở bên cạnh anh.

Căn nhà nhỏ ba phòng này là khi Nam Ngôn mười tám tuổi kết hôn, được cha Thẩm lấy thân phận là trưởng bối tặng cho cô. Bởi vì căn biệt thự của Thẩm Quân Cố cấm không cho Nam Ngôn vào.

Nơi này là ngôi nhà mà Nam Ngôn đã sống suốt năm năm qua, khắp nơi đều là hơi thở của cô.

Nam Ngôn đem tất cả mọi thứ soạn ra ngoài, sau đó sắp xếp, thu dọn lại những thứ riêng tư cá nhân cho vào hai chiếc hộp, cô khoá chúng lại và mang cất vào thư phòng.

Trên bàn làm việc, Nam Ngôn lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận nâng bút viết xuống một tiêu đề.

«Những cách để thành công thoát ra khỏi cốt truyện»

Thứ nhất: Tránh xa nam chính.

Thứ hai: Tránh xa nữ chính.

Thứ ba:.......

Nam Ngôn nhớ tới không khí ngưng trọng đầy xấu hổ trên xe lúc vừa rồi, dứt khoát đặt bút viết.

Ly hôn sớm một chút.

*

Nam Ngôn sau khi sửa sang lại nhà cửa thì cô nhận ra, cuộc sống của nguyên chủ trôi qua rất dễ chịu.

Ông nội đã để lại cho cô không ít tài sản, còn có Thẩm gia đối đãi với vị phu nhân trên danh nghĩa là cô đây cũng không tệ, hàng tháng đều chu cấp cho cô tiền sinh hoạt, vào ngày lễ, ngày tết thì cũng có rất nhiều quà tặng lớn nhỏ được mang đến.

Nam Ngôn là một diễn viên chuyên nghiệp. Sau khi kết hôn xong, cô lại tiếp tục học tập, sau đó đi du ngoạn khắp nơi, hưởng thụ những gì mà thân phận Thẩm phu nhân đã mang tới cho cô.

Cô thiếu cái gì, cô muốn cái gì, từ nhỏ, Nam Ngôn đã thiếu thốn, cho dù cô có muốn, cũng chẳng bao giờ đạt được. Vì thế, chỉ có thể chìm đắm trong những thứ hư vinh, vàng son giả dối này mới có thể ban phát cho cô một chút niềm an ủi.

Chỉ như vậy, nếu không có quá nhiều yêu cầu, đối với một người bình thường mà nói, cuộc sống như thế này đã là rất thoải mái rồi. Nam Ngôn hưởng thụ những thứ vật chất mà hôn nhân mang lại, thế nhưng, sự khao khát về tình yêu lại bị khuyết thiếu, dần dần rơi xuống về con số không.

Nam Ngôn thở dài nhớ lại, nguyên chủ cũng là bởi vì từ trên người Tô Tà cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy nên chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, liều mạng đến gần Tô Tà.

Sau khi sửa sang lại thật tốt một phen, Nam Ngôn ngồi trên ghế sofa xem lại cuốn sổ tay cô vừa mới làm, trên nhãn dán tiêu đề của quyển sổ, là một hàng chữ rồng bay phượng múa do cô viết.

Nếu muốn sống một cuộc sống suôn sẻ không có trở ngại, cô phải làm tốt công việc diễn xuất của mình.

Trong nhà cho dù có nhiều tiền hay nhiều vật dụng hơn nữa, thì sau khi ly hôn, những thứ đó chưa chắc gì đã thuộc về cô.

Phải làm việc thật tốt!

Nguyên chủ có một tài khoản Weibo, Nam Ngôn lướt nhìn xem, trên đó toàn bộ đều là canh gà, túi xách, trang sức được chia sẻ lại. Cái này không hợp với phong cách của cô một tí nào, Nam Ngôn dứt khoát dùng điện thoại di động lập một tài khoản mới.

Nam gia có con cá.

Điều thứ nhất mà Weibo của Nam Ngôn phải có, hoạ phong thanh kỳ*.

*hoạ phong thanh kỳ: hiện được dùng nhiều trên internet, microblogging và các diễn đàn, có ý tứ chỉ kỳ hoa, kỳ dị. Có ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể hình dung một người, hoặc một việc nào đó.

Nam gia có con cá: Tôi chỉ muốn nói một điều thôi, nhân sinh* của tôi sẽ ngày càng thăng chức rất nhanh [mặt cười]*.

*nhân sinh: cuộc sống.

*trong dấu ngoặc vuông là icon như facebook của chúng ta vậy đó. Ví dụ: [trái tim] là ️.

Nam Ngôn sau khi đăng lên Weibo liền rời khỏi app, cô căn bản không biết rằng, Weibo này đã bị người vô tâm lướt qua một vòng.

Tam phiến: Hy vọng tôi cũng có thể thăng chức rất nhanh [quỳ lạy]. //@Nam gia có con cá: Tôi chỉ muốn nói một điều thôi, nhân sinh của tôi sẽ ngày càng thăng chức rất nhanh [mặt cười].

*Sau dấu // là trạng thái (status) gốc của người đăng, trước dấu // là trạng thái được chia sẻ lại.

Cầu vận may trong trạng thái ủ rũ và tuyệt vọng, đây cũng chỉ là hành động thuận tay để cầu may mắn mà thôi. Vậy mà ba tiếng đồng hồ sau, người này lại tràn đầy năng lượng quay trở lại để tạ ơn.

Tam phiến: A a a tiểu tỷ tỷ à, Weibo của tỷ ban phát may mắn sao? Em vừa mới chuyển tiếp Weibo thì liền nhận được lời mời của công ty! A a a tôi cũng muốn bay lên rồi! //@Tam phiến: Hy vọng tôi cũng có thể thăng chức rất nhanh [quỳ lạy]. //@Nam gia có con cá: Tôi chỉ muốn nói một điều thôi, nhân sinh của tôi sẽ ngày càng thăng chức rất nhanh [mặt cười].

Weibo vừa mới khai trương? Có thể xin một điều ước sao? Trên Weibo không thiếu nhất chính là những chương trình bốc thăm may mắn, đặc biệt là có liên quan đến đổi vận*, kia nhưng là một cái hệ thống khổng lồ đấy.

*vận: vận may, vận rủi.

Khi nhìn thấy Weibo này, một số người cũng chia sẻ lại với mong muốn được đổi vận.

Vậy mà một ngày sau, lại có thêm hai người nữa phát* Weibo tạ ơn.

*phát: đăng tải, chia sẻ.

Điều thứ nhất của Weibo Nam gia có con cá, hiện đang được chia sẻ năm trăm lần, và con số này vẫn đang có hiện tượng gia tăng.

Mà Nam Ngôn đã sớm ngủ say sưa, hồn nhiên không biết chuyện này.

Ngày hôm sau, Nam Ngôn nhận được điện thoại của người quản lí diễn viên.

Cô ấy nói muốn cô nhận vai diễn kia, đây là do đạo diễn bảo cô ấy truyền lời lại.

Nam Ngôn nhíu mày, có chút kinh ngạc.

Bất quá chỉ là vài nhân vật nhỏ trên màn ảnh mà thôi, không đến mức không đổi được người, thế nhưng đạo diễn lại chỉ thẳng đích danh của cô, đây là vì kỹ năng diễn xuất của cô, hay chỉ là vì muốn bồi thường cho cô?

“Tôn tỷ, không cần đâu ạ, chỉ là một vai diễn nhỏ, tìm ai đó diễn cũng được mà.” Nam Ngôn không muốn nhận vai diễn này, trong đoàn làm phim còn có Tô Tà đấy. Mà nhân vật đối diễn với nhân vật này đều là Tô Tà. Nếu cô nhận lời, vậy chẳng phải là cô sẽ phải tiếp xúc với Tô Tà và Tần Di Nhiên hay sao?

Thôi quên đi. Xin hãy thứ cho kẻ bất tài này.

Tôn tỷ nói ở bên trong điện thoại: “Nhân vật này vốn là định để cho em, ngày hôm qua náo loạn như vậy, hai cái cảnh quay kia cũng bị loại bỏ, mà em cũng không chịu tiếp tục quay phim nữa. Tiểu Nam, ngày hôm qua em chịu uỷ khuất, đều là do chị sắp xếp chưa thoả đáng. Bây giờ em quay lại đoàn phim, quay xong vai diễn này rồi, chị sẽ xem xét các tổ quay phim khác cho em thử xem nhé?”

*Ở chỗ này mình đổi lại xưng hô của Tôn tỷ đối với Nam Ngôn nhưng hai chương trước thì vẫn giữ nguyên là cô-tôi nhé. Vì lúc này, Tôn tỷ không còn tức giận nữa, cộng với việc đang phải thuyết phục Nam Ngôn quay trở lại đoàn phim.

Nam Ngôn thoáng do dự một chút. Tôn tỷ người này tuy tính khí thất thường, nhưng lại là một người tốt. Một khi cô ấy đã chấp nhận việc gì, thì sẽ cố gắng hoàn thành cho đến phút cuối cùng. Cái khác thì không đề cập tới, chỉ riêng việc sẽ được gia nhập vào các đoàn làm phim khác, đây cũng coi như là cho cô cơ hội để tiếp tục công việc diễn xuất.

Một nhân vật nho nhỏ không quan trọng trên màn ảnh, cô chỉ cần nghiêm túc diễn, sau khi quay phim xong cũng mau chóng ra về không dây dưa, Tô Tà sẽ không thể nào mà chủ động đi tìm cô được. Cứ như vậy, nhẫn nhịn một vài ngày không phải là không được.

Hơn nữa, nhân vật này vốn chính là của cô, và cô cũng đang muốn kiếm tiền. Nhân vật nhỏ này cũng coi như là bước đi đầu tiên của cô trong cái nghề này, phương thức vừa nhanh chóng vừa đơn giản nhất — chính là diễn xuất.

Huống chi, đóng phim cũng có thể kiếm ra tiền nha.

Nam Ngôn tâm địa rộng lượng, cuối cùng cũng chấp nhận công việc này.

*

Địa điểm quay phim vẫn là ở địa phương kia.

Nam Ngôn lật qua lật lại cuốn kịch bản mà nhân viên công tác đã đưa cho cô. Nhân vật này là một nữ sinh thích thầm nam chính, thường hay rình rập theo đuôi nam chính, vai diễn này không ngừng được tiếp xúc đối diễn cùng với Tô Tà. Đây là một vật hy sinh, đã thế lại là vật hy sinh được diễn chung với nam chính nhiều nhất.

Các phòng ban* đều đã được chuẩn bị tốt, Tô Tà đứng vào vị trí của mình, âm u nhìn lướt qua Nam Ngôn, rồi lại nhìn vài cái về phía máy quay phim, điều chỉnh tốt biểu cảm của mình.

*phòng ban: các vị trí như tổ quay phim, tổ ánh sáng, tổ hiệu ứng,....Hay gọi cách khác là các phân ngành.

Nam Ngôn cởi áo khoác của mình đưa cho một người trợ lí. Cô cũng đứng vào đúng vị trí của mình, nháy mắt ra hiệu có thể bắt đầu quay phim.

Máy quay phim vừa khởi động, trong nháy mắt, biểu cảm âm trầm vừa rồi của Tô Tà đã ngay lập tức được thay thế bằng vẻ mặt tươi sáng của một cậu sinh viên. Hắn nghiêm túc nhìn Nam Ngôn: “Cô bảo tôi ra ngoài là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Nam Ngôn dựa theo kịch bản, tiến đến định kéo lấy tay áo của Tô Tà, nhưng bàn tay chưa kịp chạm đến tay áo của đối phương đã ngay lập tức thu trở về.

“Học trưởng, em đến đây là muốn nói cho anh biết, cẩn thận trên đầu của anh sẽ mọc ra nón xanh* đó.” Nam Ngôn đột nhiên biết phép tắc, nhưng lại mang theo ác ý rõ ràng, giọng nói tỏ vẻ rất vui sướng. Cô ý vị thâm trường nhìn hắn, “Khi anh không có ở trường học, bạn gái của anh thế nhưng lại được rất nhiều người đưa đón đấy, mà không chỉ có một người thôi đâu.”

*nón xanh: bị cắm sừng.

Trong cốt truyện, Tần Di Nhiên muốn sống tốt hơn, đến mức mờ mịt thiếu chút nữa thì cô ta đã đi một bước sai lầm, thật may vì có Tô Tà, Tô Tà đã liều mạng tìm mọi cách để cứu cô ta ra, không màng đến tương lai hay tiền đồ của chính mình, bất cứ giá nào cũng phải mang được Tần Di Nhiên thoát khỏi buổi tiệc hỗn loạn của giới thượng lưu đó.

Mà Tần Di Nhiên sau khi thông suốt thì khóc lóc không ngừng, chuyện này cũng liền trôi qua như thế. Tô Tà cũng không hề nhắc tới chuyện trong quá khứ, cô ta đã chủ động tiếp xúc với những người đàn ông quyền thế như thế nào.

Khi Nam Ngôn đọc cuốn tiểu thuyết này, cô có ấn tượng sâu sắc nhất về nam chính ở hai điểm. Thứ nhất là ngốc nghếch sủng ái, yêu thương nữ chính. Thứ hai, chính là giả vờ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, yên lặng cam chịu nón xanh mọc trên đầu.

Cô nói lời này chính là từ cảm xúc chân thật của mình, Tô Tà nhìn thấy vậy khẽ mím môi.

Không biết có phải là do ảo giác của hắn hay không, hắn có cảm giác, trong ánh mắt của Nam Ngôn không phải là ái mộ cùng điên cuồng, mà là rất nghiêm cẩn......đồng tình hắn?

Đầu của hắn không có xanh!

“Lời kịch của cô ta sai lầm rồi! Cái gì mà đội nón xanh cơ chứ! Làm sao cô ta lại có thể tự tiện sửa lời kịch như vậy?” Phó đạo diễn ồn ào chỉ trích.

“Được rồi, đừng có ầm ĩ, cô ấy nói rất tốt đó chứ. Câu này có ý tứ, lưu lại.” Đạo diễn không có để ý đến việc Nam Ngôn tự ý sửa lời kịch. Một nhân vật nhỏ chỉ có vài câu lời thoại, nói sai thì sai đi. Dù sao thì khi phim được chiếu, nhân vật này là ai cũng chẳng có ai quan tâm.

Vì đạo diễn không có bảo ngừng nên Tô Tà vẫn phải tiếp tục tiếp lời kịch. Nam Ngôn cho hắn một cái nón xanh, ngay cả hắn cũng cảm thấy đầu của bản thân cũng trở nên xanh óng mượt luôn rồi, ngữ khí của hắn khi nói ra lời kịch chẳng khác nào đang giấu đầu hở đuôi - “Nói chuyện phải có chứng cứ xác thực, tôi tin tưởng bạn gái của mình.”

Nam Ngôn nói tiếp: “Học trưởng, nếu anh không tin thì đi theo em. Em sẽ mang anh đi xem bạn gái của anh đã làm những gì sau lưng anh.”

Lại là một động tác nắm lấy tay Tô Tà.

Nhân vật này cùng với Tô Tà có rất nhiều động tác thân cận, đây đều là do nguyên chủ lúc trước nghĩ cách để thêm vào, vì để thoả mãn phúc lợi của bản thân. Hiện tại là Nam Ngôn, cô nhìn chằm chằm vào cổ tay của Tô Tà, bi thống nhắm mắt lại, cô sống chết cũng không thể nào mà hạ thủ được đâu.

Bất quá cô phản ứng lại rất nhanh, vung tay lên dũng cảm mang theo vị huynh đệ Lương Sơn hảo hán* của mình cùng đi, giày cao gót dẫm vào nền đất đi ở phía trước rất có khí thế mở đường.

*Một số vị hảo hán bị vợ cắm sừng nên đã đến Lương Sơn để trốn tránh nỗi cô đơn và thất bại. Từ đó trở thành anh hùng, thường được gọi là anh hùng Lương Sơn Bạc =)))))))))

Tô Tà luôn luôn đề phòng vì sợ bị Nam Ngôn chiếm tiện nghi, còn nhắc nhở bản thân không được sinh khí ở trước máy quay, một vài động tác thân mật lúc trước đã đem Tô Tà cả người buộc chặt, không nghĩ tới Nam Ngôn ngay cả chạm cũng không chạm vào hắn. Hắn vô tình nhìn lướt qua cô, không ngờ cô còn tỏ ra cảnh giác hơn cả hắn nữa.

Vai diễn này cũng không lên màn ảnh được bao nhiêu, sau khi Nam Ngôn kết thúc hai câu lời thoại của mình thì cô liền thoát khỏi phạm vi mà máy quay phim chiếu tới, cô nhanh chóng khoác áo bành tô lên chuẩn bị rời đi.

Trên kịch bản chỉ có một đoạn như vậy, còn lại phải xem tổ quay phim phối hợp như thế nào, khi nào quay tiếp cũng không biết chính xác được.

Quá trình quay phim ngày hôm nay diễn ra rất bình ổn, nữ chính của bộ phim này là Trịnh Thiến La cũng đã ở đây từ sớm, tiếp theo chính là phân đoạn của cô ấy, hiện cô ấy đang trang điểm lại. Vào thời điểm Nam Ngôn cùng với Tô Tà đối diễn, cô ấy đứng ở một bên lẳng lặng nhìn xem, thỉnh thoảng còn ý vị thâm trường nhìn lướt sang Tần Di Nhiên đang ôm áo khoác của Tô Tà đứng ở bên cạnh.

Cô đứng dậy, tầm mắt đảo qua Nam Ngôn, nhoẻn miệng cười: “Nam tiểu thư, vất vả rồi.”

“Trịnh tiểu thư cũng rất vất vả.” Nam Ngôn khách khí cùng nữ chính chào hỏi.

Hôm nay không có ai gây sự cả, Nam Ngôn rất dễ dàng hoàn thành xong công việc của mình và chuẩn bị ra về.

“Chờ một chút, tôi sẽ quay lại ngay.” Mắt thấy Nam Ngôn sẽ ngay lập tức rời khỏi đây, Tô Tà không biết làm sao trong lòng lại quýnh lên, hắn thừa dịp Trịnh Thiến La đang chỉnh lại trang dung và mái tóc của mình, đuổi theo tới đây.

“Nam Ngôn!”

Nam Ngôn đi chưa được bao xa, Tô Tà đuổi theo ở phía sau nhanh chóng đã chạy kịp đến bên cạnh, nắm lấy cổ tay của cô kéo đi đến gần một chiếc cầu thang gần dãy phòng học: “Theo tôi đến đây một chút, tôi có chuyện muốn nói!”

Nam Ngôn bị kéo đi lảo đảo vài bước, cô nhíu mày hất tay của Tô Tà ra, sau khi đỡ tường để đứng vững rồi thì cô rất không khách khí mà phê bình hắn: “Tô tiên sinh, anh rất không lịch sự!”

Tô Tà lúc này mới phát hiện bản thân đã làm cái gì, hắn xấu hổ đem hai tay chà xát trên ống quần.

“Thật ngại quá.”

Bất quá Tô Tà quả thật rất kinh ngạc, cô gái ở trước mặt chỉ còn kém chưa dùng ánh mắt để đuổi hắn đi, cô tỏ ra không kiên nhẫn, hếch cằm, một bộ dáng lạnh lùng xa cách.

Là do sự cố ngày hôm qua đã làm cho cô chịu tổn thương sao?

Tô Tà cũng thật không ngờ, bạn tốt của Tần Di Nhiên cư nhiên lại làm ra loại sự tình như vậy. Đối với một cô gái chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà nói, tự dưng lại bị chỉ trích và nhục mạ một cách vô lí, không khó chịu mới là chuyện lạ.

Chu Hiểu Đào là người đã đoạt lấy vai diễn của Nam Ngôn, còn nhốt cô, đem số điện thoại của cô cho vào danh sách đen, sau đó còn quay ngược lại chỉ trích cô. Nếu như Nam Ngôn không có chứng cứ trong người, như vậy cô hôm nay sẽ không có cơ hội đứng ở chỗ này, cũng sẽ không được đoàn phim nhận nữa. Thậm chí tất cả mọi người sẽ cho rằng cô là một người tuỳ hứng làm bậy, đến trễ, đã vậy còn nói dối vu oan cho người khác.

Cô chẳng phải sẽ là người đeo trên lưng tội danh lớn này hay sao?

Nam Ngôn đang êm đẹp làm sao lại thay đổi tính tình đột ngột như vậy, thậm chí vào thời điểm ở cùng một chỗ với hắn, cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Không phải là do lòng tự trọng bị tổn thương do sự việc ngày hôm qua đấy chứ? Cô có cảm thấy khó chịu hay không?

Tô Tà thở dài.

Hắn xác thực không thích sự nhiệt tình theo đuổi của Nam Ngôn, hắn chỉ muốn cho Nam Ngôn biết rằng đừng có theo đuổi hắn nữa, cho tới bây giờ Tô Tà vẫn chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương một cô gái để đổi lấy sự yên tĩnh của chính mình.

“Sự việc ngày hôm qua, thực xin lỗi.” Đây là lần đầu tiên hắn tâm bình khí hoà mà nói chuyện với Nam Ngôn.

“Thật lòng mà nói, Hiểu Đào chỉ là nhất thời hồ đồ, cô ấy đã làm sai, nhưng cũng đã biết lỗi của mình rồi và rất hối hận về điều đó. Nam Ngôn, tôi hy vọng cô cũng đừng thương tâm.”

Nam Ngôn nhỏ giọng than thở: “Cặn bã..”

Tô Tà người này tuy nhìn bề ngoài có vẻ cao lãnh, nhưng trên thực tế thì rất dễ mềm lòng, nếu không cũng sẽ không che ô cho Nam Ngôn đang lạnh run nấp dưới mái hiên giữa bầu trời đêm mùa đông mưa to gió lớn.

Nhưng cũng vì trái tim lương thiện này của hắn, đối với một người chưa từng cảm thụ qua sự ấm áp nào cho đến khi gặp được Tô Tà, đã mang đến sự phiền toái cho hắn.

Thiếu nữ ôm ấp tình cảm trong lòng, lúc ban đầu, chỉ vì hắn tốt đẹp mà động tâm.

“Cái gì?” Tô Tà không nghe rõ lời Nam Ngôn nói.

Nam Ngôn nhấc lên một khuôn mặt tươi cười, cười híp mắt nói: “Tôi nói là, được thôi.”

Chỉ cần Chu Hiểu Đào đừng có lắc lư trước mặt cô, không sử dụng những thủ đoạn để ngáng chân cô, thì cô rất dễ nói chuyện.

Tô Tà ho khan.

Cô gái trước mặt hắn lúc này cùng với cô gái lúc trước cứ như là hai người khác nhau vậy, thái độ của cô bây giờ làm cho hắn không biết phải đối đãi với cô như thế nào cho phải.

Tô Tà đặt quyền lên môi*, căng não suy nghĩ làm cách nào để khuyên bảo Nam Ngôn đừng để ý đến hắn nữa.

*quyền: nắm tay; đặt nắm tay lên môi, kiểu suy tư; thường đàn ông hay làm hành động này khi ho khan.

“Vừa rồi, là chuyện của ngày hôm qua. Còn bây giờ, tôi muốn nói chuyện với cô, là chuyện giữa chúng ta.”

“Nam Ngôn, tôi biết cô ở lại phim trường là vì điều gì”, Tô Tà bình tĩnh nói, “Chỉ là cô sẽ không chiếm được thứ cô muốn, vậy nên đừng chờ đợi nữa, đi đi, đi đến nơi mà cô nên đến, nghề nghiệp diễn xuất này rất vất vả, không phải là công việc phù hợp với cô đâu.”

Hắn đuổi theo cô, đầu tiên là muốn xin lỗi cô, tiếp theo là muốn khuyên giải cô.

Dù sao thì hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn Nam Ngôn nhiều thêm một cái nào, Nam Ngôn cứ đem thời gian lãng phí ở trên người hắn như vậy, một mặt sẽ chậm trễ chính cô, mặt khác sẽ gây ảnh hưởng đến hắn.

Hắn là diễn viên, vô luận có xảy ra chuyện gì thì vẫn phải lấy diễn xuất làm chủ. Bởi vì Nam Ngôn theo đuổi hắn đến tận phim trường, còn lấy được một vai diễn, hắn và Nam Ngôn phải đối diễn với nhau, điều này khiến cho hắn ở phim trường bị người cười nhạo.

Mà Nam Ngôn thì sao, thậm chí bởi vì tức giận mà trào phúng hắn......bị cắm sừng.

Tô Tà kém chút nữa cũng cảm thấy bản thân đã sở hữu một mái tóc màu xanh bóng mượt luôn đấy.

Thế nhưng, hiện tại hắn còn chưa có bạn gái đâu.

Nam Ngôn tỏ vẻ thú vị. Cô dựa vào vách tường, tựa tiếu phi tiếu*: “Anh thật sự biết tôi muốn cái gì sao?”

*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Tô Tà không dám nói tiếp. Tầm mắt của Nam Ngôn sắc bén, trần trụi, thiếu chút nữa thì muốn đem hắn lột trần luôn rồi, hắn còn có thể nói không biết sao?

Hắn không nói chuyện, nhưng ánh mắt đầy cảnh giác đề phòng đều đã được hắn biểu đạt ra ngoài một cách xuất sắc.

“Tôi đi làm để kiếm tiền, hình như việc này cùng với Tô tiên sinh không có nửa điểm quan hệ nào thì phải?”

Tô Tà hoang mang: “Cô không phải là vì tôi mới đến đây sao?” Đây không phải là sự thật mà tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều biết sao?

Nam Ngôn lười biếng, liếc mắt lườm Tô Tà một cái, đứng thẳng dậy, ngữ khí thập phần chân thành: “Tô tiên sinh, bổ não* là bệnh, phải trị!”

*bổ não giống như là ảo tưởng ấy, tự mình suy nghĩ linh tinh rồi tự cho là đúng; có thể suy diễn một sự việc thành một hướng hoàn toàn khác,.....

Tác giả có chuyện muốn nói:

Nam Ngôn: Nam chính uống nhầm thuốc rồi, mau đổi nam chính khác đi.

Thẩm Quân Cố: Đến đây.

Hôm nay vẫn có hồng bao nga, xin hãy cho tôi thấy cánh tay của các bạn đi nào ~

Editor có lời muốn nói:

Chương này dài thật sự luôn các bạn ơi, tận hơn 5000 từ thì mình cũng cạn lời luôn =)))) chỉ có cố gắng edit cho mọi người thôi nè:>

Vả lại chương này cũng hơi rối ở đoạn phim trường vì hơi lẫn ở kịch bản với cốt truyện. Đau cả đầu =))))

Beta lại cũng khổ quá trời nhưng cuối cùng cũng xong chương 3 rồi nè. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhaaaa ~

[5180 words | Đã beta]

30/6/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.