Nam Chính Này, Tôi Không Cần!

Chương 7: Chương 7




Chuyện vừa rồi có thể nói là xảy ra cực kì nhanh, chỉ trong chớp mắt, trong lúc đó, Nam Ngôn đã ngay lập tức dùng chiếc khay đặt trên án kỷ để chặn lại bạt tai đang hung hăng đánh tới của Triệu Viện Viện, toàn bộ sức lực đều phản lại trên tay của Triệu Viện Viện. Một tiếng vang thanh thuý dễ nghe kia, Nam Ngôn cơ hồ muốn vỗ tay thật to để khen ngợi, đúng là một nữ sĩ đầy lực lượng mà.

Đạo diễn không kêu dừng lại, trước ống kính, Nam Ngôn cũng không thể nào mà tự ý dừng lại được.

Nàng bỏ chiếc khay ra, đôi mắt trong suốt ánh lên ý cười: “Tỷ tỷ đây là làm sao? Thế nhưng lại tự làm đau chính mình rồi...”

Thanh âm của thiếu nữ mềm mại, mang theo ý vị ung dung làm cho Triệu Viện Viện tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi!”

Đây là lời thoại tự bản thân Nam Ngôn thêm vào, chẳng khác nào đang tát thẳng vào mặt của Triệu Viện Viện, khuôn mặt của cô bây giờ cũng nóng bừng bừng như bàn tay vậy, cô biết rõ Nam Ngôn là đang nói cho cô nghe!

Một con nhỏ diễn viên phụ! Hoàn toàn là người mới, vậy thì lá gan ở đâu ra mà dám nói chuyện với cô như thế?

Triệu Viện Viện cơ hồ đã kết thù kết oán với Nam Ngôn rồi.

“Được rồi, có thêm thắt cảnh diễn của bản thân cũng không nên làm quá mức, phân cảnh này vừa khéo trông rất được, cũng không cần gây thêm phiền toái đâu.”

Đạo diễn đứng ra hô “Cắt”, bảo trợ lí đến đem hai người tách ra.

Nam Ngôn đặt khay xuống rồi đứng dậy, cô đi ngang qua người của Triệu Viện Viện, Triệu Viện Viện liên tục thở dốc, hung hăng trừng mắt nhìn cô, thừa dịp Nam Ngôn nhấc chân bước qua ngạch cửa, cô ta nhanh chóng nhấc chân đá vào bắp chân của Nam Ngôn.

Nam Ngôn có thể tránh thoát được một bạt tai, nhưng cô không hề nghĩ đến Triệu Viện Viện đầu óc đúng là có bệnh, trước mặt toàn thể mọi người trong đoàn làm phim mà còn có thể trực tiếp động thủ với cô.

Nam Ngôn dù sao cũng chẳng có phòng bị gì, thân thể của cô nhoáng một cái liền ngã lao ra phía ngoài cánh cửa.

Một khi mà cô ngã xuống, cô chắc chắn sẽ hét toáng lên khắp cái đoàn làm phim này!

Phản ứng đầu tiên của Nam Ngôn là nhanh chóng đưa tay lên che mặt lại. Có ngã cũng không thể ngã ngay gương mặt này được. Cô bây giờ là một diễn viên phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm đấy!

Ngoại trừ người trợ lí bên cạnh thì mọi người cũng bị biến cố vừa xảy ra làm cho kinh hoảng, thế nhưng không có ai phản ứng kịp mà đưa tay ra đỡ lấy Nam Ngôn.

Nam Ngôn thống khổ nhắm chặt đôi mắt lại.

Chỉ trong nháy mắt, thân thể của cô không thể khống chế được nữa, cô nghiêng về phía trước chín mươi độ, khi chỉ còn cách mặt đất một khoảng cách không xa nữa thôi thì Nam Ngôn đã vững vàng rơi vào trong một cái ôm cứng rắn.

Đầu óc của Nam Ngôn hơi chững lại một chút.

Cánh tay vững chắc hoàn toàn ôm chặt lấy Nam Ngôn, xung quanh cô toàn là hơi thở nam tính của đối phương.

“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều..”

Nam Ngôn nói cảm ơn xong thì vội ngẩng đầu lên, cô chợt rên rỉ một tiếng vì lại tiếp tục bị ăn đau: “Ôi....”

Tóc của cô đã bị mắc vào trang sức trên cổ áo của đối phương.

“Đừng nhúc nhích.”

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu của Nam Ngôn truyền đến. Khi anh nói chuyện còn mang theo từng hồi rung động nơi lồng ngực, Nam Ngôn bắt đầu có chút hoang mang.

Giọng nói làm cho chân của cô trở nên mềm nhũn này, quen thuộc đến mức khiến cho cô cảm thấy cực kì kinh khủng.

Cả người của Nam Ngôn cứng đờ, cô đứng yên chờ đợi bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô rồi làm động tác gì đó.

Cô dựa hẳn vào lồng ngực của người đàn ông, một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Một lát sau, cô mới nghe thấy thanh âm từ từ của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới.

“Được rồi.”

Nam Ngôn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận không còn cảm giác bị mắc kẹt nữa, cô mới vội vàng nhảy dựng ra sau, rời khỏi vòng tay của người đàn ông kia.

Người cùng cô đứng chung một chỗ, quả nhiên là Thẩm Quân Cố.

Anh mặc một thân trang phục diễn, bộ y phục cổ trang màu tử đinh hương tinh xảo mà rườm rà, trên cổ áo được thêu một vòng nhỏ bằng chỉ tơ vàng, phía trên đó bị dính hai sợi tóc đen.

Thẩm Quân Cố khi mặc đồ cổ trang và khi mặc tây trang quả thật là hai hình tượng hoàn toàn tương phản nhau. Nam Ngôn chưa từng gặp qua một Thẩm Quân Cố đầu búi tóc ngọc quan cùng với ống tay áo rộng thùng thình như vậy.

Nam Ngôn rất kinh ngạc.

Cô bất tri bất giác nhớ tới, chồng của cô hình như đã đạt được ba giải Ảnh đế danh giá ở trong nước, là người đàn ông hấp dẫn, nổi tiếng nhất.

Anh trở thành diễn viên chính trong bộ phim có đội ngũ chế tác ưu tú nhất cũng là điều đương nhiên.

Trước đây tại sao cô lại không nghĩ đến điều này cơ chứ?

“Đau sao?”

Anh lấy hai cọng tóc từ trên cổ áo xuống, ngước mắt lẳng lặng nhìn Nam Ngôn.

Thẩm Quân Cố sửa sang lại quần áo.

Ngoại hình của anh từng được đánh giá rất cao từ khi mới xuất đạo*, anh được cho là nam diễn viên có gương mặt nổi bật nhất, xuất chúng nhất. Không chỉ đơn giản là bộ dáng thanh tú, môi hồng răng trắng, không chỉ đơn giản là chỉ có diện mạo, mà còn phải nói đến khí chất trời sinh của anh nữa.

*xuất đạo: ra mắt.

Nam Ngôn đã gặp qua Thẩm Quân Cố hai lần, khi đó anh đều không có trang điểm, cả người đều mang hơi thở xa cách, người lạ chớ gần. Mà hôm nay, thợ trang điểm đã kẻ lại chân mày cho Thẩm Quân Cố, tô điểm làm cho đôi mắt của anh sâu thêm một chút, khí chất lạnh lùng thường ngày cũng nhu hoà đi không ít.

Cũng giống như trước mắt Nam Ngôn bây giờ, cô cảm thấy trên người của Thẩm Quân Cố mang theo một loại cảm giác được gọi là ôn nhu.

Đây tuyệt đối là ảo giác!

Tóc gáy của Nam Ngôn dựng đứng, cô còn kém chưa lùi lại thêm vài bước nữa thôi.

Người chồng bị cô cho đội nón xanh trên đầu làm sao có thể đối xử ôn nhu với cô được? Nhất định là có âm mưu!

Nam Ngôn cố gắng kìm chế lại sự khó chịu của mình, cô nhe răng mỉm cười: “Không đau, cảm ơn Thẩm tiên sinh.”

Các nhân viên công tác trong phim trường không ngừng truyền đến từng tiếng la hét chói tai vì hưng phấn, tuy tiếng thét đã bị kìm nén nhưng không có gì có thể ngăn cản được trái tim thiếu nữ đang điên cuồng thét gào của các cô gái trẻ trong đoàn làm phim.

Trợ lí ở phía sau Nam Ngôn che miệng điên cuồng tự vuốt đùi của bản thân, ánh mắt kích động chỉ còn thiếu chưa phun ra hai ngọn lửa nữa thôi.

Mọi người đều đắm chìm trong khung cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thời hiện đại của Thẩm Quân Cố và Nam Ngôn, chỉ có duy nhất Triệu Viện Viện là ghen tị đến mức sắc mặt cực kì khó coi, chỉ còn thiếu chút nữa là tự kéo đứt ngón tay của chính mình luôn rồi.

Lửa giận trong lòng cô đang dâng trào không thể đè ép được.

Dựa vào cái gì mà Nam Ngôn lại dám đi ôm ấp với Thẩm Quân Cố cơ chứ?

Kia nhưng là Thẩm Quân Cố mà mọi nữ diễn viên trong ngành đều mơ ước có được đấy!

Cô liều mạng để giành lấy vai diễn này còn không phải là vì để được đối diễn cùng với Thẩm Quân Cố hay sao? Chỉ muốn được lọt vào ánh mắt của anh mà thôi.

Thế nhưng cô đã đến đây được một tháng rồi, mỗi khi diễn xong, ngay cả một câu khách sáo Thẩm Quân Cố cũng đều không có cho cô! Vô luận cô có nghĩ bao nhiêu cách để tiếp cận Thẩm Quân Cố thì cũng đều thất bại cả thôi, anh giống như không hề có hứng thú đối với tình yêu nam nữ, không hề có bất cứ phản ứng nào.

Triệu Viện Viện “Đi nhầm phòng hoá trang”, “Choáng váng đầu óc do bị tuột huyết áp”, “Chân đột nhiên mềm nhũn” không biết bao nhiêu lần, cô đều chọn té ngã ở trước mặt Thẩm Quân Cố, thế nhưng, mỗi lần như thế anh đều cẩn thận tránh sang một bên, chờ sau khi Triệu Viện Viện ngã xong rồi thì lại khách khí hỏi cô có sao không, sau đó gọi trợ lí của cô tới để nâng cô dậy, ngay cả một động tác tượng trưng đưa tay muốn kéo cô dậy cũng không hề có!

Vừa rồi cô ở đằng sau Nam Ngôn chứng kiến rất rõ ràng.

Tại thời điểm Nam Ngôn dưới chân lảo đảo sắp ngã, Thẩm Quân Cố vừa đi tới cửa đã chủ động tiến lên một bước để cho Nam Ngôn ngã vào ngực của anh.

Ánh mắt của Thẩm Quân Cố dừng ở trên người của Nam Ngôn, là điều mà trong suốt một tháng qua cô đều không dám mơ tưởng tới.

Không phải là sự xa cách cùng khách khí đối với người ngoài, cũng không phải là sự hoà khí và nhiệt tình khi đối với bạn tốt của mình. Trong một khoảnh khắc, Thẩm Quân Cố tuy nhíu mày không vui nhưng vẫn tự nguyện chủ động mở rộng vòng tay để ôm lấy Nam Ngôn....Đây là ý thức trách nhiệm.

Thật giống như trong mắt của Thẩm Quân Cố, sự tồn tại của Nam Ngôn là bất đồng so với những người khác.

Đôi mắt của Triệu Viện Viện muốn phun ra lửa luôn rồi.

Nam Ngôn giả vờ như không quen biết với Thẩm Quân Cố, cô khách sáo cùng anh hai câu, khi quay đầu lại vừa vặn chống lại vẻ mặt oán giận chưa kịp thu liễm của Triệu Viện Viện.

Nam Ngôn nhíu mày.

Thật kì quái, cô là người bị hại còn chưa có oán giận thì thôi, như thế nào người hại người khác lại bày ra vẻ mặt oán giận vì bị uỷ khuất thế kia?

Nghĩ cô là đất sét có thể tuỳ tiện mà bóp nắn hay sao? Xin lỗi nhé, cô thật sự rất nóng tính đấy.

“Triệu tiểu thư”, Nam Ngôn khách khí xắn ống tay áo mỏng của mình lên, nhấc chân đi qua ngạch cửa, “Vừa rồi cô đã làm ra sự tình không được thoả đáng cho lắm, tôi đúng là cần cô cho tôi một cái công đạo đấy!”

Triệu Viện Viện hếch cằm lên: “Thật ngại quá, tôi nghe không hiểu ý lời nói của Nam tiểu thư. Mong cô đừng làm lãng phí thời gian của tôi, cô chỉ là một nhân vật nhỏ không có bao nhiêu cảnh diễn, còn tôi thì lại phải diễn rất nhiều. Nếu cô làm chậm trễ thời gian của tôi thì không bồi thường được đâu.”

Nam Ngôn khựng lại một chút, cô quay đầu lại, trực tiếp bỏ qua Thẩm Quân Cố mà nhìn thẳng vào đạo diễn.

“Đạo diễn, Triệu tiểu thư kế tiếp sẽ có cảnh diễn nữa hay sao ạ?”

Đạo diễn vui tươi hớn hở nói: “Không phải cảnh gì lớn, chỉ có hai phân cảnh nhỏ.”

“Là quay từ xa hay sao ạ?” Nam Ngôn hỏi thêm một câu nữa.

Đạo diễn không hiểu tại sao lại có một loại cảm giác hoảng hốt, vì thế ông cẩn thận trả lời: “.....Có lẽ vậy?”

Nam Ngôn đã đạt được đáp án mà bản thân mong muốn, cô vừa lòng gật gật đầu.

Thẩm Quân Cố ánh mắt có chút cổ quái.

Trong nháy mắt, anh gần như biết được ý tưởng của vợ mình khi Nam Ngôn tiến đến gần Triệu Viện Viện, đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu không thể giải thích được.

Rõ ràng nghe thật vớ vẩn, thế nhưng anh cũng không hiểu tại sao, Nam Ngôn suýt chút nữa thì bị tát vào mặt, sau đó lại bị đẩy ngã, cô chắc chắn sẽ có ý định đi tìm Triệu Viện Viện gây sự.

Quả nhiên, sau khi nhận được câu trả lời chính xác từ đạo diễn, Nam Ngôn bẻ từng đốt ngón tay, trên mặt treo một nụ cười tiêu chuẩn từng bước ép sát.

“Triệu tiểu thư, cô vừa mới đẩy tôi thật sự rất thuận tay đấy, cũng thuận tay giống như khi cô muốn tát tôi vậy.”

Nam Ngôn cực kì hoà ái dễ gần. Mỗi khi cô cười đều trông rất mềm mại, thêm vào tạo hình cổ trang càng làm cho cô trông dịu dàng hơn. Thế nhưng, trong lòng Triệu Viện Viện lại nổi lên sự cảnh giác mãnh liệt, sự nhạy cảm sâu sắc đối với nguy hiểm khiến cho cô ta bất giác nhanh chóng lùi xuống phía sau trợ lí của mình.

“Tôi đây là do diễn quá nhập tâm! Không cẩn thận mà thôi. Còn cô thì sao chứ? Tuỳ tiện thêm vào động tác cho bản thân, cô đã quên rằng một nhân vật nhỏ như cô thì không có quyền tự ý sửa đổi hành động và lời thoại của kịch bản hay sao?”

Triệu Viện Viện rõ ràng đã có chút chột dạ, thế nhưng vẫn còn mạnh miệng, cái bộ dáng biết sai mà vẫn còn cố cương kia, mọi người ai nấy cũng đều thấy được cả.

“Đi ra.” Nam Ngôn không muốn nói những lời vô nghĩa, “Chuyện của chúng ta, chúng ta phải tự giải quyết cho xong.”

Trợ lí của Triệu Viện Viện vẫn kiên trì che chắn ở trước mặt cô ta, đồng thời xấu hổ cười với Nam Ngôn.

“Nam tiểu thư, chị Viện Viện của chúng tôi cũng không phải là cố ý, cô xem, trong đoàn phim, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, quá cứng rắn cũng không tốt lắm đâu.”

Triệu Viện Viện căn bản là không dám bước ra ngoài.

Nam Ngôn không muốn làm liên luỵ đến người trợ lí, nhưng mà Triệu Viện Viện đúng là đồ da mặt dày.

Cô tựa tiếu phi tiếu liếc mắt đánh giá Triệu Viện Viện một cái: “Triệu tiểu thư cũng biết rõ trong đoàn phim ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, vậy thì tại sao cô lại làm ra một chuyện xốc nổi như vậy chứ?”

“Nam Ngôn! Cô đừng có quá phận!” Triệu Viện Viện cố hết sức quát lớn, “Tôi tốt xấu gì cũng là tiền bối của cô, sự tôn trọng là điều mà một người mới như cô nên có! Chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, cô có cần phải tính toán chi li như thế không?”

“Tôn trọng?” Nam Ngôn ngạc nhiên thì thầm, “Cô ngay cả mặt mũi cũng không cần thì tôi cần gì phải tôn trọng cô chứ?”

“Đi ra! Đừng có để cho tôi phải đến kéo cô ra! Như thế sẽ rất khó coi đấy!” Nam Ngôn đang tươi cười nhưng ý trong lời nói lại rất cứng rắn.

Triệu Viện Viện tức nghẹn, còn kém chưa trợn trắng mắt nữa thôi.

Cô thật sự không dám đi ra từ sau lưng người trợ lí. Cô có cảm tưởng, chỉ cần không có bất cứ thứ gì che ở trước mặt cô, Nam Ngôn sợ là có thể ngay lập tức nhào tới giáng cho cô một bạt tai.

Cỗ chiến ý* trên người của Nam Ngôn quá mãnh liệt, cô không thể nào xem như không có gì mà bỏ qua được.

*chiến ý: ý chí chiến đấu.

Triệu Viện Viện nhịn không được đưa ánh mắt cầu cứu sang Thẩm Quân Cố.

Thẩm Quân Cố đang đứng chung một chỗ với đạo diễn, giống như hoàn toàn không phát hiện ra tranh chấp ở nơi này, anh đang cùng với đạo diễn chỉ trỏ, thì thầm thảo luận việc gì đó.

Các nhân viên công tác trên phim trường từ trước đến nay chưa từng thấy qua chung đụng chính diện giữa các nữ diễn viên, công việc kiểm tra đạo cụ và máy móc trên tay của bọn họ đều không tự chủ được mà dừng lại, tròng mắt của mọi người lúc này đều dính ở trên người của Triệu Viện Viện và Nam Ngôn.

Bị Nam Ngôn chỉ tay vào mũi mắng là đồ không biết xấu hổ, Triệu Viện Viện không dám cãi lại, chỉ biết tức giận đến trợn trắng mắt mà thôi.

Nếu biết Nam Ngôn khó chơi như vậy, cô sẽ không bắt đầu chuyện này đâu!

Nam Ngôn căn bản không hề sợ ai, cô chỉ biết phải dùng gậy ông đập lưng ông đối với những người dám khi dễ cô.

Triệu Viện Viện nói gì cũng không dám bước ra. Nam Ngôn tuy là người mới nhưng lại đầu trọc không sợ bị nắm tóc*, cô không thể nào mà đối phó được!

*đầu trọc không sợ bị nắm tóc: không có gì nên không sợ bị nắm đuôi; người liều mạng.

Cô tuy là một minh tinh không mấy nổi tiếng nhưng vẫn có fans hâm mộ. Nếu gây ra xung đột đánh nhau ở trên phim trường với nữ diễn viên cùng đoàn phim thì sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ bị huỷ mất!

Từ tâm can* đến tì phế*, thận của Triệu Viện Viện đều đau nhức, cô nghiến răng ken két, cố gắng đè ép lửa giận của mình.

*tâm can: trái tim.

*tì phế: lá lách và phổi.

“Nam tiểu thư, chuyện này nên dừng ở đây thôi, dù sao thì chúng ta sau này vẫn còn rất nhiều cảnh diễn cùng nhau cơ mà.”

Cô không tình nguyện hạ mình để xin lỗi Nam Ngôn, cũng không dám cãi lại những lời sỉ nhục của Nam Ngôn. Cuối cùng, cô chỉ có thể sử dụng thân phận tiền bối của mình để uyển chuyển nhắc nhở Nam Ngôn nên thu liễm một chút.

Nam Ngôn mỉm cười, đáy mắt không hề có một chút nhượng bộ nào, cô nhẹ nhàng nói: “Triệu tiểu thư hình như không có ý định sẽ xin lỗi tôi?”

Triệu Viện Viện: “.....”

Nam Ngôn vẫn chưa chịu dừng lại?!

Triệu Viện Viện tức giận đến mức đầu đều đau, cô thậm chí còn có ý định cầm cái bình ném vỡ. Thế nhưng, khi cô ngước mắt lên vừa hay nhìn đến Thẩm Quân Cố, đầu óc Triệu Viện Viện ngay lập tức thanh tỉnh trở lại.

Không được, cô không thể bạo lực ở trước mặt Thẩm Quân Cố như vậy được, cô là một người phụ nữ ân cần dịu dàng kia mà.

Triệu Viện Viện đang mạnh mẽ tức giận mắng người ngay tức khắc biến thành ôn nhu, khuôn mặt tươi cười cứng đờ nhìn Nam Ngôn thay thế cho vẻ mặt dữ tợn lúc nãy.

“.......Thực xin lỗi.”

Triệu Viện Viện tức giận chịu đựng vạn phần xấu hổ, thấp giọng vội vàng nói một câu xin lỗi với Nam Ngôn.

Nam Ngôn chậm rãi sửa sang lại ống tay áo như cũ, tươi cười hoà ái dễ gần: “Đấy! Như vậy có phải là tốt hơn không!”

Triệu Viện Viện không còn mặt mũi nào trong đoàn làm phim nữa, trước kia cô tác oai tác quái đã quen, vậy mà hôm nay lại bị buộc phải cúi đầu xin lỗi một người mới, mặt mũi đều bị dẫm dưới chân hết rồi. Dù sao hôm nay cũng không còn cảnh diễn nào của cô nữa, vì vậy nên cô vội vàng theo chân trợ lí rời đi.

Ánh mắt của các nhân viên công tác nhìn Nam Ngôn giống như là đang nhìn một nữ chiến sĩ vậy.

Vừa rồi xung đột chính diện với nữ diễn viên khác như vậy, chỉ còn thiếu chút nữa đã nhào đến tát vào mặt của người ta luôn rồi, thế nhưng vẫn bình tĩnh như thế, đây là điều mà một minh tinh có thể làm sao?

Chứng kiến toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng các nhân viên công tác đều biết rất rõ ràng, ai mới là người gây sự trước.

Còn có một số nhân viên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng Nam Ngôn.

Làm tốt lắm!

Triệu Viện Viện gây sự ở sau hậu trường không phải là lần một, lần hai, hôm nay nhìn thấy cô ta phải cam chịu như vậy, mọi người đều cảm thấy thật sảng khoái!

Không khí ở phim trường lúc này trong khoảng thời gian ngắn cực kì hài hoà và thoải mái.

Nam Ngôn sau khi một phen làm mọi người choáng váng, cô lấy tay phẩy phẩy gió cho mát, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ngô, sau này khi đối diễn cùng với Triệu Viện Viện trong đoàn phim, cô nên chú ý nhiều hơn một chút, nhất định phải cẩn thận ám chiêu của cô ta.

Trong lòng vừa nhắc nhở bản thân chuẩn bị tâm lý xong, Nam Ngôn tính toán sẽ đi thay đổi trang phục.

“Tiểu Nam đợi một chút, nào, lại đây!”

Đạo diễn gọi Nam Ngôn.

“Đạo diễn.”

Khi Nam Ngôn đi ra ngoài, trên mặt cô còn mang theo nụ cười ngượng ngùng. Hai gò má cô hồng hồng, bên trong đôi mắt còn thoáng qua một tia bối rối.

Ngày đầu tiên đến đoàn làm phim thiếu chút nữa đã động thủ đánh nhau với người khác, vạn nhất nếu thật sự xảy ra, cũng là xảy ra ở trước mặt Thẩm Quân Cố, cô cũng không cảm thấy xấu hổ cho lắm.

Nam Ngôn chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt đạo diễn, trong chớp mắt đã biến thành một bộ dáng nhu thuận, cùng với nữ chiến sĩ uy phong lẫm liệt vừa rồi tưởng chừng như là hai người khác nhau.

Đạo diễn thật sự rất muốn cười.

Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến tác phẩm của ông, còn lại, những chuyện riêng của diễn viên, bình thường ông sẽ không quản.

Đặc biệt là lục đục giữa các nữ diễn viên với nhau, ngươi tranh ta đấu.

Các nữ diễn viên tranh đấu với nhau, Nam Ngôn đúng là trường hợp đặc biệt trước nay chưa từng thấy.

Cũng may Nam Ngôn không có thật sự động thủ, nếu không thì rất khó để giao đãi.

“Được rồi, cháu thu thập một chút, chờ Thẩm lão sư đến đây, cháu cùng với Thẩm lão sư tập diễn để tìm cảm giác nhé.” Đạo diễn cười hì hì chỉ vào Thẩm Quân Cố, “Vừa rồi một màn anh hùng cứu mỹ nhân kia quả thật không tồi, Tiểu Nam à, cháu có xuân tâm nảy mầm, trái tim thiếu nữ có nhộn nhạo hay không chứ hả ha ha ha.” Đạo diễn lại chèn thêm vào một câu nữa.

Nam Ngôn ra vẻ thẹn thùng lấy hai tay bụm mặt lại, tránh không đáp vấn đề này.

Xuân tâm nảy mầm đâu không thấy, chỉ thấy cô sợ tới mức trái tim sắp ngừng đập luôn thì có.

“Cô gái nhỏ đừng có thẹn thùng, Thẩm lão sư chính là một thanh niên độc thân chất lượng tốt, rất biết thương hoa tiếc ngọc đấy.”

Nói xong, đạo diễn chợt bừng tỉnh đại ngộ: “À đúng rồi, các cháu là vợ chồng cơ mà.”

Nam Ngôn vẻ mặt hoảng sợ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Đạo diễn làm sao mà biết được?!

Trái tim của cô như muốn nhảy thọt ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Thẩm Quân Cố thì rất bình tĩnh tự nhiên, anh liếc mắt nhìn Nam Ngôn đang khẩn trương, thấp giọng nói: “Mộ Dung Thành, Nghênh Phong Liễu....”

Nam Ngôn: “.....” Hù chết cô rồi! Hoá ra là nói đến nhân vật trong kịch bản!

Thẩm Quân Cố tựa tiếu phi tiếu* lườm cô một cái.

*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.

Đạo diễn cười hớn hở chế nhạo người trẻ tuổi một phen, ông lật qua lật lại kịch bản ào ào, cuối cùng ngón tay chỉ vào một đoạn trên trang giấy.

“Đến, khảo nghiệm sự ăn ý của đôi vợ chồng son mới cưới này nào, trước tiên các cháu cứ diễn thử một chút, cứ thả lỏng, không sao đâu.”

Đạo diễn vui vẻ sử dụng một cảnh diễn thân mật để hỗ trợ gia tăng cảm xúc cho hai diễn viên không thân quen này đây.

Đây là lúc Nghênh Phong Liễu muốn chiếm lấy sự tín nhiệm của nam chính, nàng rất tích cực chủ động quyến rũ Mộ Dung Thành. Thoát y*, ngồi lên đùi, vuốt ve.....

*thoát y: cởi quần áo.

Muốn cô chủ động câu dẫn Thẩm Quân Cố á?

Trước mắt Nam Ngôn bỗng nhiên tối sầm.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thật ngại quá, hôm nay về nhà rất muộn, vậy nên ta bồi thường một chương gần bốn ngàn năm trăm từ cho mọi người nè, ngày mai cũng sẽ có chương mới nhanh thôi ~

Hôm nay sẽ phát bao lì xì cho các vị đại gia nha ~ vất vả các vị đại gia chờ lâu quá nè ~

Cảm tạ các đại gia đã ném bom cho ta ~

Cảm tạ các đại gia đã tưới dinh dưỡng dịch cho ta ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.