Nam Chính, Nữ Phụ Ta Không Cần Các Ngươi

Chương 9: Chương 9: Lại gặp cô!!!




Bước ra khỏi cửa lớn của công ty, Thiên Vy ngửa mặt lên trời thở dài. Mặc dù An Thiên Nam không trách mắng chuyện cô gây rối ở siêu thị, nhưng tâm trạng cô lúc này thật không tốt chút nào. Anh khuyên cô trách xa Lý Minh Ngọc ngoài ra anh còn báo đã đăng ký trường học mới cho cô. Haiz đâu phải cô muốn gây chuyện đâu, tại cô ta đáng ghét quá, cô nhịn không được!!!

“Ai chọc giận em à?” Thiên Vy hậm hực bước đi. Đúng lúc này một chiếc Audi đen dừng lại cạnh Thiên Vy, người trong xe kéo cửa kính xuống, hỏi.

“Liên quan gì đến “chú“.” Thiên Vy tức giận trừng mắt với Hàn Triệt, cố ý nhấn mạnh từ “chú“. Hừ hết nữ chính rồi đến nam chính thay phiên chọc tức, tôi không muốn sống nữa!!!

“Lên xe tôi đưa em đi ăn.” Hàn Triệt khẽ cười đáp, cũng không tức giận chuyện cô gọi mình là “chú“. Cô thích gọi anh sẽ để cô gọi, dù sao so với cách anh đối xử với cô trước đây, cô gọi anh như thế đã quá tốt rồi!

“Chú à! Chú đang định tàn phá mầm non tổ quốc sao?” Thiên Vy nhướng mày, nói. Cái tên nham hiểm này muốn giở trò gì đây?

“Tôi chỉ muốn xin lỗi chuyện lúc nãy ở thang máy.” Hàn Triệt sau một lúc sửng sốt đáp,đôi mắt xẹt qua tia đau buồn, trước đây anh chưa bao giờ gặp tình huống này. Trước kia chỉ cần là anh gọi bất kể ngày đêm, mưa nắng, cô đều nhanh đến cạnh anh, cô không từ chối cũng không hỏi gì nhiều, còn anh? Mỗi khi cô cần anh không bao giờ ở bên cô, nhưng cô không bao giờ trách anh, lần nào cũng dùng lý do anh bận để tự an ủi mình. Hàn Triệt trong lòng có chút mất mát, nhiều năm qua cô luôn chờ, luôn bên anh. Bây giờ đã đến lúc anh làm những điều đó!

“Được thôi.” Thiên Vy cười ranh mãnh, tự mình mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Hàn Triệt mặc anh giở trò gì, chị đây tiếp hết!

Không khí trong xe cực kì yên lặng, Thiên Vy nhàn nhã nhịp chân, tay chống cằm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng rất ư là “men” nha! Hàn Triệt vừa lái xe vừa liếc nhìn người bên cạnh không khỏi giật mình, tự hỏi đây là An Thiên Vy mà anh biết sao? Anh nhớ rất rõ Thiên Vy trước đây rất dịu dàng nha! Đi đứng lúc này cũng từ tốn, cả sau này khi An phu nhân mất tuy cô thay đổi nhưng vẫn rất ra dáng tiểu thư!

Thiên Vy không hề hay biết mình đang bị ai kia soi mói, trước khi xuyên không, cuộc đời Thiên Vy chỉ biết hai điều đó là chụp ảnh và tiền. Khi đó cô là người thực tế, không quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mình, cô chỉ cần được chụp ảnh và có tiền. Lại thêm nghề nghiệp của cô cần di chuyển đi lại khá nhiều nơi nên đa phần Thiên Vy luôn ăn mặc như con trai, cộng thêm tính tình thẳng thắn, lại hay mắng người. Lâu ngày cô lại ra dáng đàn ông hơn, đây cũng là lý do vì sao đàn ông thấy cô lại bỏ chạy mặc dù vậy nhưng cô không quan tâm, lúc đó cô chỉ cần tiền thôi. Nhưng bây giờ thì khác ông trời cho cô sống lại lần nữa lần này cô đã có rất nhiều tiền, nên giờ cô lại muốn sống quan tâm bề ngoài của mình hơn, sẽ không để mình gần 30tuổi mà vẫn ế như trước đây! Dù thế như cái thói quen như đàn ông này của cô rất khó bỏ, thế nên lâu lâu lại khiến An Thiên Nam, Tưởng Giao và những người giúp việc trong Tịch gia lại một phen “mở mang tầm mắt”!

“Thiên Vy em thay đổi rồi!” Chịu không được sự im lặng, Hàn Triệt lên tiếng bắt chuyện.

“Thế sao? Biết tại sao không? Vì mọi người đều quay lưng với cháu nên cháu cần phải thay đổi để có thể sống. Cháu muốn họ biết không có họ An Thiên Vy này vẫn sống tốt!” Thiên Vy quay sang nhìn anh, lạnh lùng nói. Có chút buồn cười, lúc trước bám lấy nam chính, làm nhiều việc vì họ chỉ muốn họ quan tâm mình một chút nhưng cái họ cho cô là ánh mắt chán ghét, những lời chửi mắng, còn bây giờ khi cô cố tránh xa họ thì họ lại chạy theo cô. Haiz mất rồi mới biết quý trọng, không phải quá muộn rồi sao?

“Đó là hiểu lầm, chỉ cần em cho họ một cơ hội họ sẽ đối xử tốt với em.” Hàn Triệt nhìn Thiên Vy nói, ánh mắt mong chờ nhìn cô, anh rất muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào. Anh muốn biết cô sẽ tha thứ cho anh không?

“Chú à, không phải cháu không cho họ cơ hội, cháu cho họ rất nhiều là đằng khác. Chỉ là do họ quá ngốc hết lần này đến lần khác bỏ qua đó thôi!.” Thiên Vy bật cười đáp, cô hiểu lý do Hàn Triệt nói thế. Nếu là “An Thiên Vy trước đây” có thể đã bị lời nói của anh làm cho cảm động đến khóc rồi tha thứ cho họ. Nhưng tiếc là cô gái nhu nhược đó không còn nữa, “An Thiên Vy bây giờ” là người thù dai, ai đối xử với cô ra sao cô sẽ đáp trả như thế, những lời kia chỉ làm cô buồn cười thôi!

“Chỉ là một lần tha thứ khó lắm sao?” Dù có chút thất vọng nhưng Hàn Triệt vẫn không bỏ cuộc, anh thừa nhận, trước đây là anh ngu ngốc bỏ đẩy cô ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng bây giờ anh sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa!

“Thế giết người rồi đến nhà xin lỗi người thân của người chết có thể được người ta tha thứ, miễn ở tù không, luật sư Hàn?” Thiên Vy nhìn anh hỏi, tha thứ sao? Mơ đi! Tha thứ rồi chị sẽ mập lên vài ký chắc!

Hàn Triệt cười khổ, cô càng lúc càng ngang ngược mà! Cho xe dừng trước cổng nhà hàng, Thiên Vy không thèm đợi Hàn Triệt, nhanh chóng mở cửa xuống xe, thản nhiên đi vào nhà hàng. Hàn Triệt lắc đầu, đưa chìa khóa cho nhân viên, theo sau cô, không hiểu sao thấy cô giở tính trẻ con như thế trong lại lòng có chút vui vẻ. Thầm nghĩ, không biết lần cuối đưa cô đi ăn là lúc nào? Hình như là rất lâu rồi, từ sau khi biết Lý Minh Ngọc anh chỉ mãi mê bên cô ta chìm đấm trong cái cảm giác cô ta mang lại mà quên mất còn một cô gái luôn chờ mình!

***

Hàn Triệt đưa Thiên Vy đến một nhà hàng sang trọng gần Tịch Thiên. Thiên Vy nhìn quanh vô cùng hài lòng, rất sang trọng nha! Ở đây chắc rất đắt tiền nha!

Nhân viên vừa thấy Hàn Triệt như nhận ra khách quen liền vội đến chào hỏi, đưa anh và cô lên tầng hai, đây là tầng dành cho khách Vip. Ngồi ở đây đa phần là dân làm ăn, còn có một vài đại mỹ nữ. Hàn Triệt lịch sự kéo ghế cho Thiên Vy, nhưng Thiên Vy lại không lịch sự như ai kia, trực tiếp ngồi sang chiếc ghế bên cạnh, bình tĩnh xem thực đơn trước ánh mắt chăm chú của mọi người quanh đó. Hàn Triệt cũng không ngại ngùng, anh biết Thiên Vy cố ý cũng không tức giận ngồi xuống ghế đối diện cô gọi món của mình. Khi Hàn Triệt gọi món xong, Thiên Vy vẫn chưa xem xong, chậm trễ như thế vì cô không xem món ăn như người khác mà đang xem giá của từng món. Sau một hồi so sánh giá cả, cô gọi một loạt những món đắt nhất trong thực đơn. Người phục vụ vừa lau mồ hôi vừa ghi chép, mặc dù biết đại luật sư Hàn có rất nhiều tiền nhưng anh phục vụ không khỏi đau lòng giùm người ta, những món cô gái kia gọi rất đắt tiền, hơn nữa gọi nhiều như thế làm sao ăn hết, thật quá lãng phí mà!

“Được rồi trước mang những món đó đi.” Thiên Vy cười tươi gấp cuốn thực đơn nhìn Hàn Triệt. Hôm nay chị sẽ ăn một bữa cho ra trò, sẵn tiện cho cưng một kỷ niệm khó quên!

Hàn Triệt không nói gì, anh làm sao không biết “lòng tốt” của cô được chứ! Nhưng chỉ cần cô cảm thấy vui, muốn anh tốn bao nhiêu anh cũng vui vẻ chấp nhận! Rất nhanh thức ăn được đem lên, bày đầy bàn, màu sắc rực rỡ rất hấp dẫn. Thiên Vy nhìn một lượt không khỏi nuốt nước miếng, cảm thấy quyết định đi cùng tên nham hiểm kia thật chính xác! Không thèm quanh tâm đến Hàn Triệt và cả những ánh mắt kinh sợ của những mỹ nữ quanh đó. Thiên Vy bị hấp dẫn bởi dĩa chân gà nướng Quảng Châu, mắt sáng rực cầm lấy cái chân gà mà ăn.

Hàn Triệt nhíu mày hết nhìn dĩa chân gà rồi lại nhìn cô gái đang ăn như hổ đó kia nghĩ ngợi. Cảm nhận được Hàn Triệt đang chăm chú nhìn mình, Thiên Vy cũng không xấu hổ, tiếp tục xử hết dĩa chân gà, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trêu chọc:

“Sao chú không ăn? Đừng nó là do cháu gọi nhiều quá chú tiếc tiền nên ăn không vô đấy nhé!”

Hàn Triệt không quan tâm đến lời Thiên Vy im lặng quan sát cô, lát sau khẽ nói:

“An Thiên Vy em ổn chứ?”

“Rất ổn!” Thiên Vy vừa ăn vừa đáp, mọi người nhìn cô chẳng khác gì “động vật quý hiếm”, họ thựckhông ngờ cô gái xinh đẹp kia lại có sức ăn kinh khủng như thế!

“Trước đây em không ăn được chân gà.” Hàn Triệt nói, anh nhớ lúc nhỏ Thiên Vy rất sợ món này, mỗi lần thấy đến chân gà liền tránh xa hết mức có thể.

“Thì sao? Trước đây không ăn bây giờ ăn không được à?” Nghe Hàn Triệt nói thế Thiên Vy không khỏi giật mình cảm thán, thì ra thân thể này trước kia lại kén ăn như thế! Ngừng ăn cô nhìn anh hỏi lại.

“Không phải, chỉ là tôi thấy lạ thôi.” Hàn Triệt thật hết cách với cô gái này, anh cũng không muốn hỏi nhiều mắc công cô lại nổi giận. Thiên Vy không thèm quan tâm vẫn tự nhiên tiếp tục “công việc đang dang dở“.

“Tôi đi vệ sinh.” Không lâu sau, Thiên Vy chậm rãi đứng lên nói. Hàn Triệt chỉ gật đầu tiếp tục dùng bữa, đến lúc Thiên Vy đi rồi anh mới ngẩng đầu nhìn một bàn thức ăn bị cô càn quét sắp hết không bật cười.

***

Thiên Vy vừa ra khỏi tầm mắt của Hàn Triệt liền ôm bụng xuýt xoa lẩm bẩm:

“Mẹ ơi, ăn thêm miếng nữa chắc chắn sẽ bể bụng chết!”

Vừa ôm bụng vừa bước về nhà vệ sinh, Thiên Vy không cẩn thận va phải một người, cả hai ngã mạnh xuống sàn, vội đứng lên Thiên Vy đưa tay muốn kéo người nọ đứng lên nhưng khi thấy rõ mặt người kia cô liền rút tay lại cười nói:

“Lý tiểu thư, cô đúng thật là âm hồn bất tan mà. Hôm nay gặp cô hai lần rồi đấy! Không biết tôi có nên đi chùa không nữa?”

“An Thiên Vy cô cút ngay cho tôi!” Lý Minh Ngọc đứng lên tức giận hét lớn, cô không ngờ lại gặp cô ta ở đây.

“Ai da, Lý tiểu thư nhỏ tiếng thôi, nếu để người trong kia nghe được cô lại làm trò cười cho mọi người nữa đấy!” Thiên Vy đặt ngón trỏ trước miệng, vẻ mặt đầy quan tâm nói với Lý Minh Ngọc. Thật ra cô muốn chọc cho cô ta điên lên để mọi người nơi biết một chút về cô gái thánh thiện này, đặc biệt là Hàn Triệt!

“Đừng ra vẻ, tôi như hôm nay không phải là do cô ban cho sao?” Lý Minh Ngọc trừng mắt nhìn Thiên Vy, nghiến răng nói, cô cứ nghĩ sau chuyện từ hôn An Thiên Vy sẽ cực kỳ thê thảm nhưng cô thật không ngờ cô ta lợi hại như thế, khiến cô phải lao đao mấy ngày nay, không lẽ trước giờ là cô ta giả vờ?

“Lý Minh Ngọc sáng nay cô nhận quà tôi tặng hạnh phúc đến mất trí luôn rồi à? Câu vừa rồi phải là tôi hỏi cô mới đúng đấy! Nhớ lại xem cô đối xử với tôi thế nào? Tôi làm thế chỉ là đáp lại những việc cô “vất vả” làm cho tôi mà thôi!” Thiên Vy lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt đáp, đột nhiên lại muốn đánh người nhưng cô không thể lại gây chuyện ở đây, không phải vì cô sợ Lý Minh Ngọc mà là cô đã hứa với An Thiên Nam với lại Hàn Triệt cũng ở đây, nếu cô đụng và người yêu bé nhỏ của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không để cô yên. Haiz tên đó thật sự rất nham hiểm nha!

“Mọi chuyện đều là do cô tự chuốc lấy! Lúc đầu tôi cũng không muốn, nhưng ai bảo ông trời quá thiên vị, cho cô tất cả mọi thứ, vẻ ngoài xinh đẹp, có ba mẹ cả anh trai yêu thương, gia đình giàu có, lại có cả vị hôn phu lắm tiền, có cả thanh mai trúc mã quan tâm, có bạn thân... Nhưng còn tôi cái gì cũng không có, cả ba ruột của mình cũng không biết, suốt ngày sống trong cảnh thiếu thốn, bị những người xunh quanh khinh bỉ.” Lý Minh Ngọc đáp vừa nói vừa đẩy Thiên Vy lùi về sau. Thật ra cô không nói dối, trước đây khi mới gặp An Thiên Vy cô đã thích cô bé này, đơn thuần, dễ thương, cô đã rất biết ơn An Thiên Vy và An phu nhân đã cho họ đến An gia. Cho đến khi cô phát hiện mẹ cô muốn quyến rũ ba Thiên Vy cô đã khuyên ngăn bà, nói với bà làm thế rất có lỗi với An phu nhân. Nhưng mẹ cô khi đó đã nói với cô “Minh Ngọc con muốn sống mãi thế này sao? Con không muốn được như Thiên Vy sao? Con muốn mãi bị người khác khinh bỉ xem thường sao? Con nghĩ giờ chúng ta như vậy có chỗ ăn chỗ ở đã là tốt lắm rồi sao? Nếu thế thì con lầm rồi, con nghĩ họ sẽ tốt đến mức bỏ công nuôi chúng ta đến hết cuộc đời sao? Minh Ngọc đây là cơ hội cuối cùng rồi, chúng ta phải biết nắm bắt.” Sau đó cô chỉ biết im lặng, bởi vì mẹ cô nói không sai. Từ hôm đó cô bắt đầu nghe theo lời bà, cô bắt đầu cướp mất tất cả những gì cô gái kia có, từ người cha, vị hôn phu, anh chàng trúc mã, cô bạn thân...

“Lý Minh Ngọc cô đang đóng phim truyền hình hả? Lòng tốt của người ta cô nhận lấy rồi đền đáp họ thế sao?” Cơn giận lại bùng nổ, Thiên Vy tát mạnh vào mặt Lý Minh Ngọc, mặc dù đồng cảm tội nghiệp cho số phận của cô ta nhưng cô lại không chấp nhận được những gì cô ta đã làm.

“An Thiên Vy mày dám đánh tao?” Lý Minh Ngọc đưa tay sờ mặt, cảm giác đau rát, tức giận hét lên.

“Không thấy hay sao mà còn hỏi? Hay da mặt dày quá nên không có cảm giác?” Thiên Vy vô cùng hả dạ chăm chọc.

“Con khốn tao không tha cho mày!” Lý Minh Ngọc quát lớn lao đến túm lấy tóc Thiên Vy. Mọi người trong nhà hàng nghe thấy tiếng la vội chạy đến nhà vệ sinh.

“Tao cũng không tha cho mày!” Thiên Vy cũng lao vào nắm tóc Lý Minh Ngọc ra sức kéo. Hừ đánh cũng đã đánh rồi, ngu gì phải chịu thiệt chứ bất quá lại nghe anh trai giảng đạo thôi!

“Buông ra mau! Thiên Vy em buông tay ra đi!” Hàn Triệt hốt hoảng chạy đến can ngăn, nhưng vẫn hai cô gái không ai chịu nhường ai. Anh đành phải liều mình chen vào giữa hai người họ, tránh hai bên đánh phải đối phương.

“Tránh ra!” Lý Minh Ngọc quát giờ phút này trong mắt cô chỉ thấy An Thiên Vy, không phát hiện người đang cản trở mình là Hàn Triệt.

“Không muốn chết thì tránh ra cho bà!” Thiên Vy cũng hét lớn không kém Lý Minh Ngọc, tay trái đánh Hàn Triệt, tay phải ra sức kéo tóc Lý Minh Ngọc, miệng không ngừng chửi mắng. Hàn Triệt thật không biết phải thế nào, nếu anh giữ Thiên Vy thì Minh Ngọc lại ra sức đánh, nếu anh giữ Minh Ngọc thì Thiên Vy đánh cả hai, cách tốt nhất là ở giữa cản trở cả hai. Mọi người vây quanh không khỏi hút khí lạnh, không dám đến can ngăn, họ không hẹn mà liên tưởng đến trận đánh kia cứ như hai con sư tử đánh nhau giành mồi!

“Cái gì đây! Thiên Vy đừng đánh nữa!” Lâm Vỹ Tường từ tầng một đi lên liền nhìn thấy cảnh tượng khủng bố trên, sau chuyện ở siêu thị, Lý Minh Ngọc khóc lóc nói muốn giải thích thế là cả hai đến đây, cô ta bảo đi vệ sinh nên anh đành chờ, chờ mãi không thấy nên lên đây tìm thì thấy cảnh tượng trên. Lâm Vỹ Tường nhanh chân đến giúp đỡ, anh đứng phía sau Thiên Vy kéo cô ra, Hàn Triệt thấy Thiên Vy vừa tách ra liền nhanh chóng giữ chặt Lý Minh Ngọc tránh cô ta lao vào đánh Thiên Vy.

“Anh Triệt!” Đến lúc này Lý Minh Ngọc mới bình tĩnh lại, nhỏ giọng thút thít ra vẻ mình vô tội nhưng Hàn Triệt không quan tâm đến cô ta, chỉ lo nhìn phía đối diện.

Bên phía Lâm Vỹ Tường thì không được “tình tứ” như bên Hàn Triệt. Vì Thiên Vy vẫn còn rất nóng, tức giận vừa la hét vừa với tay ra sau cào cấu đánh vào mặt anh:

“Tên khốn mau buông bà ra.”

“Thiên Vy bình tĩnh đi. Là anh Vỹ Tường đây!” Lâm Vỹ Tường thật hết cách, anh không ngờ cô lại khoẻ đến thế. Mọi người xung quanh nhìn anh chàng đẹp trai cực khổ tránh né tay cô gái kia, liền rủ lòng thương đến giúp Lâm Vỹ Tường giữ chặt tay Thiên Vy, tránh để cô cào nát mặt anh.

Thiên Vy vừa nghe đến tên Lâm Vỹ Tường càng ra sức giãy giụa, đột nhiên từ bụng truyền đến cảm giác đau nhói, cô ngất đi. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy đó là khuôn mặt hốt hoảng của Hàn Triệt, bên tai nghe loáng thoáng giọng nói lo lắng gấp gáp của Lâm Vỹ Tường, sau đó tất cả chìm trong bóng tối yên lặng.

***

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.