Mạc Thiên nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện, tức giận:
- Mạc Chi Tuyệt đâu?
Hồ Nhất cười cợt bước gần đến cậu, ánh mắt không hề có hảo ý:
- Làm sao ta biết được chứ, không phải ngươi luôn quản cẩn thận vật nhỏ đó à?
- Bớt nói nhảm, Mạc Chi Tuyệt đâu?
Lần này gã không thèm trả lời, tay điều khiển những dây leo tiếp cận Mạc Thiên. Những đoạn dây không theo quỹ đạo nào cứ thế tấn công cậu.
Dị năng của gã ta cao hơn cậu mấy phần, hơn nữa cậu là lần đầu dùng dị năng đánh nhau, nên dần ở thế hạ phong.
Mạc Thiên không ngừng lùi bước, phát hiện phía sau càng nhiều dây leo đang chuẩn bị phát động tấn công. Trong đầu run lên, Mạc Thiên tức giận dùng dị năng của mình chém vào chúng.
Nhưng mà không hiểu sao càng chém, dây leo lại càng nhiều càng mạnh mẽ hơn.
- Dị năng của ta có khả năng tái tạo lại, hơn nữa càng bị chém thì nó sẽ càng sinh sôi hơn. Ngươi bỏ cuộc đi.
Gân xanh trên trán Mạc Thiên nổi lên, gằn giọng nói với Hồ Nhất:
- Ngươi, đừng mơ.
Trong đầu cậu kêu gào hệ thống.
[ NÀY, rốt cuộc Mạc Chi Tuyệt đang ở đâu, ngươi còn không mau nói ra thì đừng trách ta không khách khí.]
[ Đây đây, Mạc Chi Tuyệt đang bị giam giữ sau cánh cửa đằng sau tên Hồ Nhất đó.]
Nghe vậy Mạc Thiên ngẩng đầu, phân tích kỹ vị trí, tính toán khả năng để đến chỗ đó.
Đầu óc xoay chuyển, đột nhiên Mạc Thiên cắn chặt răng, không báo trước xông đến trước mặt Hồ Nhất.
Gã không ngờ Mạc Thiên lại làm như thế, tay không ngừng sử dụng sức mạnh, thúc dục dây leo cuốn người Mạc Thiên.
Mà Mạc Thiên sau khi cố gắng đến gần Hồ Nhất thì nằm xuống, cuộn người lại lăn tròn. Trong cơ thể phát động dị năng phong bao bọc lấy mình, làm cho dây leo không thể tiếp cận được.
Dù sao thì Mạc Thiên cũng đã đột phá cấp 21 và chuẩn bị đến cấp 22, sức mạnh chắc chắn tăng lên không ít. Mà Hồ Nhất cùng lắm cũng chỉ 24, không chênh lệch quá nhiều nên làm cách này khả năng thành công sẽ cao.
Nếu đổi lại bây giờ là người có cấp 30 trở lên thì sẽ dễ dàng tóm cậu vào lòng bàn tay.
Mạc Thiên cuộn thành một đoàn, cố gắng hết sức lăn đến chỗ của Mạc Chi Tuyệt, trong lòng thầm cổ vũ bản thân, chỉ còn chút nữa thôi.
Khi đã chạm vào cánh cửa, Mạc Thiên ngay lập tức bật dậy, đá bật nó ra.
Trước mắt liền xuất hiện người mà mình tìm kiếm nãy giờ, Mạc Thiên vui vẻ hai ba bước tiến đến chỗ hắn.
- Tìm thấy đệ rồi!
Chỉ thấy Mạc Chi Tuyệt đang bị một đoạn dây quấn quanh người, quần áo xộc xệch một chút, còn lại không hao tổn gì.
Mạc Thiên nhanh chóng chém đứt đoạn dây đó ra, ôm lấy Mạc Chi Tuyệt vào lòng.
- Đệ không sao chứ?
Mạc Chi Tuyệt im lặng một lúc, sau đó giọng nói trở nên kích động khác hẳn thường ngày:
- Ca, huynh đã đến!
- Ừm ta đến rồi đây.
Mạc Chi Tuyệt đột nhiên dùng lực ôm chặt lấy cậu, siết đến mức cậu cảm thấy hơi khó thở.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hắn, Mạc Thiên nói:
- Được rồi, ta ở đây, không có gì phải sợ.
Phía sau lại có tiếng động, Mạc Thiên biết bây giờ không phải lúc vui mừng. Kẻ địch vẫn đang ở đây.
Hồ Nhất bây giờ sức lực cũng sắp cạn kiệt, gã chuẩn bị phát động lần tấn công cuối cùng.
Mạc Thiên cảnh giác nhìn trước mặt, tay ôm lấy Mạc Chi Tuyệt, trong đầu không ngừng xoay chuyển tìm cách thoát thân.
Như nhớ ra điều gì đó, Mạc Thiên cúi đầu hỏi Mạc Chi Tuyệt:
- Dị năng hoả của đệ bây giờ có thể sử dụng một chút được không?
- Để ta thử xem.
Tay hắn giơ lên, một lúc liền có một đốm lửa lơ lửng trên đó.
Mắt Mạc Thiên sáng rực lên. Không hổ là nam chính, vậy mà có thể sử dụng dị năng nhanh như vậy. Nghĩ rồi cúi đầu nói khẽ:
- Lát nữa đệ hãy phóng nó ra nhé.
Mạc Chi Tuyệt hiểu ý của cậu, gật đầu.
Hồ Nhất bây giờ đang rất tức giận, lớn tiếng quát:
- Các ngươi đừng mơ có thể ra khỏi đây!!
Ngay sau đó một dây leo khổng lồ bắn tới. Dây leo này lớn hơn gấp mấy lần cái mà cậu đã chém, hiển nhiên là toàn bộ sức mạnh ngưng tụ lại.
- A Tuyệt!!!
Mạc Thiên hét lên, một quả bóng lửa liền bay lên trên không trung. Cậu sử dụng hết toàn bộ sức mạnh còn lại, dùng sức gió khuếch đại ngọn lửa đó ra.
Lửa gặp cây liền bùng lên, cháy mạnh mẽ.
Cho dù dị năng mộc có mạnh đến đâu đi nữa, thì lửa vẫn là khắc tinh của nó. Gã Hồ Nhất sau khi đột phát kích cuối cùng không thành này, liền ngất xỉu tại chỗ.
Mạc Thiên cũng không khá hơn, cơ thể cảm thấy mỏi mệt cần Mạc Chi Tuyệt dìu ra ngoài.
- Cuối cùng cũng kết thúc.
Mạc Thiên khẽ thở phào, cười nói với Mạc Chi Tuyệt.
Hắn cũng gật đầu, cười tươi nhìn cậu.
Mạc Thiên không biết rằng lúc nãy Mạc Chi Tuyệt đã đánh cược trong lòng. Cược xem Mạc Thiên có đến hay không.
Vốn dĩ hắn có thể thoát được ra khỏi nơi này dễ dàng, chút đoạn dây với Hồ Nhất không làm khó được hắn.
Thế nhưng hắn quyết định đợi, nếu Mạc Thiên không đến hắn sẽ tự mình thoát ra sau đó đến Mạc gia kết liễu những người đã từng bắt nạt hắn.
Còn nếu Mạc Thiên đã đến, hắn nắm chặt tay cậu, âm thầm nghĩ. Nếu cậu đã đến vậy thì hắn sẽ không bao giờ buông tay cậu ra nữa, hắn sẽ khoá chặt cậu vào bản thân mình. Sẽ không cho cậu cơ hội hối hận.