Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 23: Chương 23




Ngay sau khi Mạc Chi Tuyệt đi ra thì tiếp đó cặp song sinh Minh Thành và Minh Viễn cũng thoát được.

Trên mặt bọn họ là nụ cười đắc ý, liếc nhìn Mạc Chi Tuyệt một chút rồi quay đầu bước đi. Hành động y hệt nhau.

Đến báo một tiếng cho giáo viên, cầm lấy tấm thẻ họ vừa cấp xong, Mạc Chi Tuyệt liền tiến thẳng đến chỗ Mạc Thiên.

Mạc Thiên vui vẻ ôm lấy Mạc Chi Tuyệt một cái:

- Chúc mừng đệ, đã thành công tiến vào đây.

Bị lây nhiễm tâm tình của cậu, hắn cũng cảm thấy có chút sung sướng.

- Cơ mà đệ thật sự làm tốt lắm, cứ như không phải lần đầu tiên chiến đấu vậy.

Mạc Chi Tuyệt hơi giật mình, Mạc Thiên thật là tinh tường. Hắn lảng đi nơi khác, nói:

- Vậy sao? Làm gì có chuyện đó chứ.

Mạc Thiên ha ha cười, xoa đầu Mạc Chi Tuyệt:

- Ta cũng nghĩ thế, chắc chắn là thiên phú của đệ rồi.

Len lén thở ra một hơi, hắn ngẩng đầu quan sát sắc mặt Mạc Thiên, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

- Đúng rồi, đệ có bị thương ở đâu không?

Mạc Thiên xoay qua xoay lại người của Mạc Chi Tuyệt, thấy trên cánh tay hắn có vài vết xước, dưới cổ chân cũng có mấy vết. Cậu liền kéo Mạc Chi Tuyệt về phòng.

- Về phòng nào, để ta băng bó cho đệ.

Thực ra đó chỉ là mấy vết thương rất bé, không đáng nhắc đến với hắn, dù gì hắn cũng đã từng chịu nhiều vết còn nghiêm trọng hơn.

Nhưng mà hắn không nói gì, mặc kệ Mạc Thiên lôi kéo mình, hưởng thụ phần ấm áp này.

...

Bữa tối ở đây học sinh có thể tự làm, hoặc là đặt món. Tất nhiên Mạc Thiên không thể tự làm được rồi, hồi tưởng lại cái bánh thảm hoạ ấy, cậu rất tự biết mình mà đi đặt món.

Lại quay sang Mạc Chi Tuyệt hỏi:

- Đệ có muốn ăn gì nữa không?

Trong phòng tắm liền truyền ra tiếng nói:

- Không cần đâu, tùy ý ca.

Vậy là Mạc Thiên chọn bốn món, ba mặn một chay.

Đợi Mạc Chi Tuyệt tắm xong thì Mạc Thiên cũng bước vào tắm, cũng may điều kiện ở đây không tồi, sạch sẽ cũng không quá hạn hẹp. Cậu ban đầu chỉ sợ nhà tắm vừa chật chội lại vừa bẩn thỉu. Như ở mấy nhà trọ trong thời đại trước của cậu.

Dùng nước dội lên cơ thể của mình, Mạc Thiên cảm thán. Không hiểu sao lại giống y đúc cơ thể cũ, đến bộ vị nào đó cũng cùng kích cỡ. Với lại hình như dạo gần đây cơ thể cậu có phần rắn chắc hơn, chắc là nhờ dị năng chăng?

Lắc đầu không suy nghĩ nữa, cậu với tay lấy quần áo mặc vào.

Ý??!

Hình như có gì đó sai sai??!

Tay lấy quần áo của Mạc Thiên vậy mà chộp vào khoảng không. Lúc nãy mình quên đem vào sao?

Cũng không thể trần truồng ra ngoài được, bất đắc dĩ Mạc Thiên gọi Mạc Chi Tuyệt:

- A Tuyệt, đệ có ở đó không?

Mạc Chi Tuyệt trả lời một tiếng, Mạc Thiên lại nói tiếp:

- Có thể lấy giúp ta bộ quần áo đặt trên bàn không?

Liếc nhìn trên bàn, quả nhiên có một bộ y phục được xếp ngay ngắn. Hắn hơi chần chừ một lúc, sau đó cầm lấy nó đi về phía nhà tắm.

Gõ gõ cánh cửa, từ bên trong một cánh tay thon dài, trơn mịn hiện ra. Sau đó là một nửa người trên của Mạc Thiên cũng lộ diện. Giọt nước vẫn còn đọng lại trên người cậu chảy qua xương quai xanh rồi trượt đến bờ ngực lăn xuống dưới.

Mạc Chi Tuyệt nhìn chăm chăm vào giọt nước đó.

Tuy cũng đã từng nhìn thấy Mạc Thiên ở trần một lần, nhưng không hiểu sao lần này Mạc Chi Tuyệt lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.

Cố nén xung động muốn đưa mắt sang nhìn tiếp, hắn quay đầu đi, tay đẩy quần áo đến trước mặt Mạc Thiên.

- Cảm ơn đệ nha.

Giọng nói đột nhiên quyến rũ đến lạ.

Nhận ra suy nghĩ của mình, Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, rồi nhanh chóng đi khỏi đó.

Không biết Mạc Chi Tuyệt đang suy nghĩ gì, Mạc Thiên vui vẻ mặc quần áo xong liền đi ra ngoài.

Trên bàn đã có sẵn đồ ăn lúc nãy gọi, sử dụng dị năng làm khô tóc xong. Cả hai người cùng ngồi xuống ăn tối.

Nhìn trang trí cũng không đến nỗi tệ, Mạc Thiên gắp miếng đầu tiên. Sau đó liền nhăn mi, cũng không phải là quá tệ, cơ mà so với đồ ăn ở nhà ăn buổi trưa thì vẫn kém một bậc, càng không thể so với ở nhà. Tại sao đồ ăn trưa và đồ ăn tối lại khác nhau vậy chứ!!

Nhìn Mạc Chi Tuyệt vẫn ăn một cách bình thường, cậu mới tự cảm thấy xấu hổ. Bị chiều quen rồi nên vị giác cũng cao hơn, phải nhớ lúc trước cậu toàn ăn đồ ăn tiện lợi thôi. Vị cũng chả hơn gì mấy.

Thế là Mạc Thiên đành ngồi ăn hết phần của mình, tự huyễn hoặc rằng đây là ở trường, không nên đòi hỏi.

Mạc Chi Tuyệt nãy giờ vẫn luôn chú ý Mạc Thiên, chút suy nghĩ kỳ lạ kia đã bị hắn chôn vùi ngay lập tức.

Thấy Mạc Thiên nhăn mi lại, hắn biết là cậu ăn không hợp. Với hắn thì thế nào cũng được, cơ mà hắn không muốn cậu phải khó chịu.

Âm thầm hạ quyết tâm sau này sẽ học nấu ăn, để nấu mấy món làm cho Mạc Thiên vui vẻ.

Nếu Mạc Thiên mà biết nam chính bá đạo, lạnh lùng lại vì mình mà học nấu ăn chắc chắn sẽ gào thét mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.