Mạc Chi Tuyệt liếc nhìn cô gái có nhan sắc dịu dàng, luôn toát lên vẻ ôn nhu. Trong kiếp trước, đây là người lúc nào cũng luôn tự biết mình, không bao giờ nũng nịu hay đòi hỏi hắn cái gì.
Không hẳn là Mạc Chi Tuyệt có tình cảm nam nữ gì với cô, những nữ nhân mà hắn quen đều chỉ là công cụ để hắn đạt được mong muốn mà thôi. Chỉ cần cho các nàng chút ngon ngọt thì sau cùng người được lợi sẽ là hắn.
Bởi vì lớn lên trong hoàn cảnh u tối cho nên hắn đã hình thành tính cách không tin tưởng vào bất kỳ ai. Cho dù là những người kề gối của mình, hắn cũng sẽ tạo một khoảng cách nhất định.
Cho nên trước khi gặp Mạc Thiên, hắn là một người chỉ biết nghĩ đến bản thân thôi.
Không biết tại sao đột nhiên Mạc Thiên lại muốn mình nói chuyện với Thuần Nhã. Đối với người đã từng làm nhiều chuyện vì mình, Mạc Chi Tuyệt lại không hề có chút giao động cảm xúc nào.
Nói hắn vô tình cũng được, dù sao bây giờ hắn chỉ cần Mạc Thiên thôi.
- Này, ngươi đang ngắm nhìn ai đấy?
Hạ Vũ từ phía sau chạy đến chắn ngang tầm mắt của Mạc Chi Tuyệt. Đây chính là người đã tuyên chiến với Mạc Chi Tuyệt ngày hôm qua.
- Ngắm nhìn nữ thần sao, không ngờ đó nha.
Hạ Vũ hắc hắc cười, thấy Mạc Chi Tuyệt quay người đi lại tưởng là hắn đang xấu hổ. Hạ Vũ lại càng cười xấu xa hơn.
- Ngươi không cần xấu hổ làm gì, có cần ta giúp ngươi bắt chuyện với cô ấy không?
Mạc Chi Tuyệt nhếch môi:
- Được.
Hạ Vũ không ngờ Mạc Chi Tuyệt vậy mà đồng ý nhờ mình giúp, chần chừ một lúc rồi nhếch miệng cười với hắn:
- Người anh em, không ngờ đó nha.
Mạc Chi Tuyệt không để tâm đến việc cười nhạo ấy, chỉ đơn giản nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Dù sao cũng có người tình nguyện giúp, vậy thì việc gì phải tự làm chứ.
Hắn cũng rất muốn xem xem, rốt cuộc mối quan hệ của Thuần Nhã với Mạc Thiên là như thế nào.
...
[ Ting
Nhiệm vụ hoàn thành.]
Mạc Thiên xém chút nữa là phụt hết nước trong miệng ra ngoài. Lấy tay che miệng ho sặc sụa. Cao Lãng thấy thế liền xoa xoa lưng cho cậu.
Mạc Thiên phẩy phẩy tay ý bảo không cần rồi lấy chiếc khăn lau miệng.
- Sao tự dưng lại sặc vậy?
Cao Lãng lo lắng hỏi.
- Không có gì, uống nhanh quá thôi.
Cười trừ cho qua chuyện, Mạc Thiên nhanh chóng lấy một quyển sách giả vờ cúi xuống đọc hòng che dấu sắc mặt.
Mạc Chi Tuyệt vậy mà đã nói chuyện với nữ chủ?!!
Vậy là những gì cậu nói ngày hôm qua hắn đã tiếp thu, hơn nữa còn thực hiện ngay lập tức. Sao lại dễ dàng đến vậy chứ, rốt cuộc hai người đó đã nói những gì?
Cũng không loại trừ khả năng nữ chủ tự động lại bắt chuyện với Mạc Chi Tuyệt. Mạc Thiên cứ nghĩ là phải mất mấy ngày nữa cơ, vì dù sao tình tiết trong truyện vẫn còn chưa tới.
Hai người đó nói chuyện bằng cách nào nhỉ?
...
Trở lại lúc nãy.
Hạ Vũ vừa lôi kéo Mạc Chi Tuyệt, vừa tươi cười nói:
- Đi dẫn cậu đến gặp nữ thần.
Mạc Chi Tuyệt thô bạo hất tay cậu ta ra, phủi phủi cái vai cứ như vừa chạm vào thứ gì ô uế.
Thấy thái độ lạnh nhạt ấy của hắn, Hạ Vũ không thèm quan tâm, vẫn cố gắng lôi kéo hắn cho bằng được. Mạc Chi Tuyệt cố nén xung động đánh bay cậu ta ra, phải kiềm chế lại nếu không Mạc Thiên thấy sẽ không vui.
Hạ Vũ đưa hắn đến sau một kệ sách lớn, bên trên có ghi Sách tu luyện trung cấp.
- Nghe nói cô ấy thường đến đây vào giờ này đó. Ngươi cứ đứng đợi chỗ này thì sẽ gặp được cô ấy thôi.
Mạc Chi Tuyệt chẳng thiết tha gì việc nói chuyện với Thuần Nhã, chỉ là nếu không làm rõ mối quan hệ giữa ca của hắn với cô ta thì trong lòng luôn mang cảm giác khó chịu.
Quay sang nhìn khoảng không bên cạnh, không biết Hạ Vũ đã lẻn đi từ bao giờ lại liếc về phía xa kia. Thuần Nhã mặc một bộ quần áo kín kẽ, nghiêm túc nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Cô đang tiến vào khu vực sách trung cấp này.
Hắn đứng yên một chỗ vờ như đang chọn sách.
- Xin lỗi, huynh đang muốn mượn cuốn này sao?
Mạc Chi Tuyệt nhếch môi cười, đúng như trong dự đoán. Hắn biết Thuần Nhã muốn đọc cuốn sách giúp nâng cao tinh thần lực này, bởi vì cô dị năng cao nhưng lực tinh thần lại bị hạn chế.
Bày ra một vẻ mặt hoàn mỹ vô hại, Mạc Chi Tuyệt nói:
- Không sao, cô cứ mượn trước đi.
Thuần Nhã nhận ra đây là người có thứ hạng cao nhất trong vòng đấu. Không nghĩ tới nói chuyện lại có thể làm cho người ta cảm giác thân thiện đến vậy.
- Vậy cảm ơn nhé.
Thấy Thuần Nhã đang dần thả lỏng bản thân, Mạc Chi Tuyệt lại như có như không gợi chuyện, nói đến những vấn đề mà cô thích. Dù sao cũng từng là người thường đi làm nhiệm vụ với hắn, cho nên hắn cũng nắm được một chút sở thích của cô. Chỉ là để thuận tiện cho việc lợi dụng mà thôi.
Đáng thương cho Thuần Nhã không hiểu tâm tư âm u ấy của hắn, chỉ cảm thấy con người ngày càng giành được hảo cảm của cô.
Nói chuyện nửa ngày trời, Mạc Chi Tuyệt mới mơ hồ đề cập đến vấn đề mình quan tâm nhất.
- Cô có biết Mạc Thiên không?
Hắn nửa cười nửa hỏi, cứ như việc này chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
Quả nhiên Thuần Nhã không để tâm đến.
- Là ai cơ?
Mạc Chi Tuyệt nhếch môi, rồi lắc đầu ý bảo không có gì. Nói thêm vài câu nữa hắn mượn cớ có việc sau đó liền bỏ đi.
Tâm trạng bây giờ của hắn nửa vui nửa khó chịu. Ít nhất có thể khẳng định được là hai người này chưa từng gặp mặt nhau.
Cơ mà tại sao Mạc Thiên lại đề cập đến chuyện đẹp xấu chứ? Hay là Mạc Thiên nhìn trúng nhan sắc của cô ta? Nếu là thế thì càng đáng lo hơn.
...
Ở một nơi nào đó Mạc Thiên hắt xì ba cái liền.