Mạc Thiên điều khiển dị năng của mình tiếp cận lại dị thú đang hung hăng kia. Con nhện khổng lồ đó nhìn thấy con mồi liền há to cái miệng ghê tởm ra, từ bên trong nhả ra mấy sợi tơ mềm nhưng cực kỳ dẻo dai hòng cuốn lấy người. Mạc Thiên linh hoạt né tránh, hai tay tạo mấy cái đao gió chặt đứt tơ nhện đang quấn tới. Cậu di chuyển xung quanh nó làm cho dị thú không biết phóng sức mạnh một cách chính xác.
Bên kia Cao Gia cũng vậy, cố gắng làm nhiễu loạn nó, tuy không nhanh nhẹn được như Mạc Thiên thế nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cậu ta lợi dụng dây leo từ Tuyết Yên điều khiển, chạy tới chạy lui trước mặt dị thú khiêu khích. Trông cũng rất buồn cười.
Tuyết Yên hơi nhăn mặt, cố tập trung tinh thần của mình vào việc giúp đỡ Cao Gia đặt bẫy con nhện kia. Đây là một việc đòi hỏi lực quan sát phải tốt, năng lượng điều khiển phải ổn đinh, thế nên sắc mặt cô có vẻ không dễ nhìn lắm.
Dị thú bị xoay qua xoay lại, cuối cùng tự dùng tơ quấn mình, nó bị quấn đến mức bất động một chỗ, đây là kế đầu tiên của Mạc Thiên. Tiếp theo bọn họ không để dư thời gian, nhắm ngay vào nơi hiểm yếu nhất là con mắt mà đồng loạt đâm vào.
Nó gào thét điên cuồng, thân hình lay động một cách mạnh mẽ. Quả nhiên dị thú cấp 3, mấy sợi tơ kia không kìm hãm được nó lâu, nó giật đứt cả những sợ dây chắc chắn ấy ra, há cái miệng đầy răng của mình chồm tới Cao Gia và Mạc Thiên. Một mùi không dễ chịu ấp đến, Mạc Thiên né một cách chật vật, giống như Duệ Dung đã làm, cậu lập tức móc lấy hai chiếc dao nhỏ nhưng sắc bén rồi lập tức điều khiển gió đâm vào cơ thể dị thú.
Phát hiện động tĩnh bên này, nó lập tức dùng cái đầu chảy đầy máu đen mà hống, mấy chiếc chân nhện giơ ra đâm mạnh hướng Mạc Thiên. Mạc Thiên vội vàng né tránh, ở chỗ đó liền bị thủng ba lỗ liên tiếp.
Nó lanh lẹ dùng mấy chiếc chân khổng lồ bò nhanh tấn công tiếp, tơ nhả ra liên hồi ép cho Mạc Thiên phải lăn mấy vòng dưới đất. Tay không ngừng phát động đao gió mà chém, rồi còn tạo mấy quả cầu, chỉ cần chạm vào sẽ cắt đứt da thịt. Ấy nhưng dị thú cứ như không ảnh hưởng gì, nó vẫn cứ dùng những chiếc chân uy lực đâm mạnh về phía cậu.
Nhìn sang Cao Gia thì thấy cậu ta đã vô dụng mà ngất đi rồi, Tuyết Yên thì đứng đó một cách run rẩy, đôi môi cắn chặt không còn một tia huyết sắc, Mạc Thiên thở dài.
- Dùng dây leo cố quấn chân nó đi!
Mạc Thiên hét lớn với Tuyết Yên, rồi chạy thật nhanh trước công kích liên hồi của con nhện khổng lồ, trán đã lấm tấm mồ hôi, Mạc Thiên cảm thấy mệt mỏi, tinh thần đang dần hao kiệt. Mong cho Tuyết Yên hiểu ý. Lại tạo thêm một cơn lốc nhỏ hòng che mắt nó, Mạc Thiên tay kia điều khiển chiếc dao đâm tới.
Thật sự rất khó đâm vào, nó vừa cứng lại vừa linh hoạt, cậu không biết nên vào chỗ nào. Đột nhiên một cái chân không báo trước chĩa thẳng về phía cậu. Mạc Thiên không kịp đề phòng, kinh hãi nhắm mắt đưa tay tạo ra lớp bảo vệ mỏng manh.
Ngoài dự đoán là không có vật gì đập tới, Mạc Thiên hé mắt ra nhìn thì phát hiện trên mấy chiếc chân lông lá ấy từ khi nào đã cuốn mấy vòng dây leo, từ dị năng hệ Mộc! Nhờ phút trì trệ ấy mà Mạc Thiên có thể thành công trốn thoát.
Nhưng đồng thời lần này người gặp xui xẻo lại là Tuyết Yên, dị thú chuyển hướng con mồi quay sang bên cô.
Mạc Thiên cảm thấy không ổn lập tức dùng hết khả năng đến chỗ của Tuyết Yên. Tuyết Yên đã bất động hoàn toàn không dám nhúc nhích. Cậu liền túm lấy Tuyết Yên, kéo người còn đang chết đứng chạy một cách khó khăn. Chạy đến một vị trí lạc hẳn với học viện, đằng sau dị thú vẫn còn đuổi theo.
Giáo viên cảm thấy việc này đã ngoài tầm kiểm soát liền phá bỏ bảo vệ mà chạy theo bọn họ. Nhìn thấy hai người đang đứng trước một hố sâu, tính mạng sắp bị đe doạ, ông liền lấy sức mạnh kinh người của mình chấn tan con dị thú cấp 3 đó.
Nhìn thấy con vật làm cậu suýt mất mạng nay lại bị đánh chỉ bằng một chiêu thôi làm Mạc Thiên sững sờ, không thốt lên được lời nào. Chỉ bằng một cái phất tay thôi mà đã có thể hạ gục một con dị thú cấp 3. Đây rõ ràng là thực lực chân chính!
Đỡ Tuyết Yên đứng vững lên, Mạc Thiên nghiêm túc suy nghĩ về mọi chuyện. Nếu Mạc Chi Tuyệt đã trở nên mạnh mẽ hơn thì chắc chắn cậu cũng không thể thua kém hắn được. Cậu cũng muốn thay đổi bản thân để trở nên mạnh hơn, ít nhất cũng không quá cách xa nhau.
Suy nghĩ mông lung của cậu được dập tắt ngay khi cơ thể bị rơi xuống hố đen. Mạc Thiên nhìn một chiếc chân vừa đẩy mình xuống mà không thể tin nổi, con dị thú đó chết rồi mà còn cố níu lại để tác quái. Đúng vậy, cậu bị rơi xuống từ vách hố sâu không biết đáy trong ánh mắt sững sờ của mọi người!!
...
Mạc Chi Tuyệt ngồi bên cửa sổ, tay vuốt ve một bức tranh vẽ người. Người trong tranh nhìn thanh tú, vẻ đẹp ấm áp lại dịu dàng, gương mặt cười rộ lên thật sự rất đáng yêu. Đó là Mạc Thiên.
Mạc Chi Tuyệt chạm vào sườn mặt Mạc Thiên trong tranh, ánh mắt trở nên dịu dàng khó tả, đôi môi hơi cong một đường nhợt nhạt.
Trước khi đến đây hắn đã vẽ nó, đây là thứ duy nhất giúp hắn có thể hoài tưởng về người kia. Không biết người kia bây giờ đang làm gì, thật muốn gặp cậu, ôm lấy cơ thể mảnh mai ấy.
Khẽ hạ một nụ hôn lên bức tranh, Mạc Chi Tuyệt nhìn về một hướng xa xăm, đôi môi mấp máy điều gì đó.