Mạc Thiên chầm chậm mở mắt ra, vì chưa thích nghi được với ánh sáng nên đôi mắt nheo lại. Cậu nhắm chặt mắt một lúc rồi mới mở ra lần nữa, lần này đã thấy rõ được sự vật xung quanh.
Gắng gượng ngồi dậy, cậu phát hiện trên người đã được băng bó từ lúc nào, cánh tay bụng và nhiều nơi khác đều được quấn kỹ càng, cậu nhìn xung quanh phòng nhưng lại không thấy ai. Não bộ chậm chạp phân tích, đây rõ ràng là nơi chữa bệnh của học viện mà, không biết cậu về bằng cách nào, xoa xoa cái cổ đau nhức, Mạc Thiên thần kỳ phát hiện cơ thể tuy vẫn còn âm ỷ nhưng dừng lại ở mức cậu có thể chịu đựng được. Thật tò mò sau khi cậu ngất đi đã xảy ra chuyện gì.
Đúng rồi, tinh hạch!!
Nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, đó là một bộ mới không phải của cậu. Mạc Thiên nhìn quanh hòng tìm nó, cậu còn đang tính bước xuống giường để tìm. Chân còn chưa chạm đất đã có một tiếng nói ngăn lại.
- Này, ngươi chưa đi được đâu.
Phía cửa, Cao Lãng cầm một ít bông băng vết thương đi đến. Y đặt chúng lên bàn rồi đưa tay đỡ Mạc Thiên.
- Quần áo của ta đâu?
- Ở đằng kia, vẫn chưa kịp tẩy sạch.
Mạc Thiên nhìn bộ quần áo rách nát yên vị ở vị trí y chỉ liền yên tâm, vì nếu chưa làm sạch thì có lẽ vẫn chưa ai phát hiện ra có tinh hạch ở trong. Bây giờ cậu không tiện ở chỗ này cầm lấy nó, chỉ có thể hy vọng tinh hạch vẫn ở nguyên chỗ cũ.
- Ta làm sao lại ở đây?
Mạc Thiên thắc mắc hỏi Cao Lãng.
- Ngươi không có tí ấn tượng nào à, lúc chúng ta tìm thấy ngươi thì người ngươi đang bê bết máu, vết thương thì khắp toàn thân, đang nằm hôn mê dưới gốc cây.
Mạc Thiên ngạc nhiên vì y nói cậu nằm ở gốc cây, rõ ràng lúc bất tỉnh cậu vẫn còn ở chỗ dị thú cơ mà, sao có thể ở dưới gốc cây chứ. Nuốt nghi vấn vào trong bụng, Mạc Thiên dò hỏi:
- Thế ai tìm thấy ta vậy?
- Niêm Quan, hắn là người đã tìm ra ngươi đó, ngươi đã hôn mê tròn một ngày rồi.
Không nghĩ tới bản thân đã nằm ngủ suốt một ngày trời, thảo nào lúc tỉnh dậy thấy tinh thần thoải mái hẳn ra.
- Rốt cuộc tại sao ngươi lại bị thương nhiều như vậy chứ.
Nghe vậy Mạc Thiên giấu diếm, mặt không đổi sắc nói dối:
- Ta cũng không rõ, chắc là do rơi xuống nên bị xây xát.
Cao Lãng cũng không hỏi thêm nhiều, ấn Mạc Thiên ngồi xuống rồi nói:
- Đến giờ đổi băng rồi, để ta giúp ngươi.
Thấy Cao Lãng định đưa tay kéo áo mình xuống, Mạc Thiên lập tức ngăn lại, lùi phía sau một chút.
- Không cần, để ta tự làm.
Thấy Mạc Thiên có vẻ không nguyện ý cho lắm, Cao Lãng nhướng mày, hỏi lại một câu làm cho cậu phải câm nín.
- Ngươi cảm thấy có thể tự làm được sao?
Nhìn toàn thân đầy vết thương, cử động cũng cảm thấy đau theo, Mạc Thiên thở dài đành để cho y giúp đỡ. Để trần nửa thân trên, Cao Lãng từ phía sau từ từ tháo hết băng xuống. Nhìn trên cánh tay vết thương lớn bé đều có đủ mà ngán ngẩm, cậu không biết bao giờ chúng mới có thể biến mất.
Nghĩ cũng kỳ lạ, cái cảm giác sức mạnh cuộn trào lúc đánh với Nhân Xà thật sự rất tốt. Mạc Thiên cũng muốn được như những vị cường giả kia, có thể cầm nắm được sức mạnh trong tay, để lúc gặp nguy hiểm còn có thể tự mình thoát thân, cậu cũng không muốn phải kéo chân người nào cả.
Nghĩ là làm, ở trong đầu Mạc Thiên gọi hệ thống ra.
[Hệ thống, có cách nào tăng sức mạnh không? Ngươi cũng không muốn ta chết sớm mà]
[Có]
Giọng nói máy móc đáp lại.
[Như thế nào?]
Mạc Thiên nhướn mày.
[Đợi đến lúc ký chủ khoẻ lại sẽ có thể thử huấn luyện ma quỷ]
[Huấn luyện ma quỷ?]
[Lúc đó ký chủ sẽ rõ]
Mạc Thiên không hỏi nữa, chỉ là cảm thấy có chút tò mò. Thật sự không biết việc huấn luyện này sẽ xảy ra như thế nào, nếu gọi là huấn luyện ma quỷ thì chắc chắn sẽ gian nan. Thế nhưng Mạc Thiên đã quyết tâm, cho đến khi gặp lại Mạc Chi Tuyệt, cậu kiểu gì cũng phải hoàn thành đợt huấn luyện này.
Mải suy nghĩ, bàn tay Cao Lãng đã trượt xuống đùi của Mạc Thiên từ lúc nào. Cảm giác nhột nhột khiến cho cậu để ý, lúc cúi xuống nhìn thấy thế, Mạc Thiên liền bắt lấy bàn tay ấy của y rồi nói:
- Chỗ này tự ta có thể làm.
Có lẽ thấy ánh mắt dứt khoát của cậu, Cao Lãng cũng không tiếp tục nữa, chỉ để lại băng vải và thuốc sau đó đứng dậy.
- Vậy được, ngươi dưỡng thương cho tốt, ta đi đây.
Mạc Thiên gật đầu, đợi cho y đi khuất mới bắt đầu khó khăn làm.
...
Mạc Thiên vươn vai, xoa bóp cơ thể của mình, đã nằm liền bốn ngày, cậu tưởng chừng như bản thân sắp mốc meo đến nơi. Cậu đứng thẳng lưng, xoay xoay mấy cái, cảm nhận được xương cốt đang phát ra tiếng răng rắc.
Cũng may thuốc ở đây có công hiệu rất tốt, những vết thương trên người cậu đã mờ dần, nhìn không còn kinh người như trước. Dị năng và tinh thần lực cũng đã hồi phục hoàn toàn, không biết có phải ảo giác hay không mà cậu cảm thấy sau cuộc chiến vừa rồi, sức mạnh có phần tăng lên.
Lúc Mạc Thiên bước vào lớp, có vài ánh mắt di chuyển về phía cậu. Cũng đúng thôi, bởi vì cậu vừa bị rơi xuống vách núi mà. Cậu làm lơ những ánh mắt đó, tìm vị trí của mình.
Đột nhiên áo bị kéo lại, Mạc Thiên quay đầu. Đằng sau là một cô gái, nhớ không nhầm thì cô gái này tên là Tuyết Yên.
- Ừm có thể nói chuyện một chút không?
Giọng nhỏ như muỗi kêu, Tuyết Yên ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.
Thấy người khác đang nhìn chằm chằm, cậu cũng không tiện từ chối, gật đầu rồi đi theo cô.
Tuyết Yên đứng đối diện với cậu, đôi má hơi hồng hồng, có chút ấp úng. Thấy vậy Mạc Thiên đành nhẹ giọng hỏi lại:
- Có gì muốn nói sao?
- Cái đó... Ta muốn cảm ơn.
Mạc Thiên nhìn Tuyết Yên một cái.
- Cảm ơn vì đã cứu giúp.
Nói đoạn cô còn cúi gập, bàn tay nắm chặt.
Mạc Thiên nở một nụ cười hòng giúp cô bớt lúng túng, sau đó trả lời:
- Không có gì, ta còn phải cảm ơn lúc cô dùng dây leo ngăn dị thú. Xem như là hoà nhau nhé.
Tuyết Yên gật đầu nói một câu nữa sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
- Đúng... Đúng rồi giới thiệu lại, ta tên Tuyết Yên, nhớ kỹ nhé.
Mạc Thiên nghe vậy cũng không để ý mà quay đầu rời đi, ở kiếp trước cậu đã gặp những cô gái thế này rất nhiều rồi, tất cả đều không khiến cậu lưu tâm.
_________________________
Công sắp về!!!!!