Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 4: Chương 4




Thở dài nhìn người trước mặt, đè nén xung động muốn chửi thề, Mạc Thiên lấy trong túi áo ra một bình thuốc, nói:

- Thuốc này có công hiệu giảm đau, đệ đưa tay ra để ta bôi thuốc cho.

Nói rồi không đợi Mạc Chi Tuyệt phản ứng đã bắt lấy đôi tay run rẩy của hắn, kéo lên tự mình bôi thuốc.

Mạc Thiên cố gắng giảm nhẹ lực đạo, sợ làm đau hắn. Thuốc mỡ quả nhiên công hiệu, vừa bôi đến đâu Mạc Chi Tuyệt thấy cơn đau bỏng rát của mình dịu đến đó. Chốc lát, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Đột nhiên hắn cảm thấy trên lưng mát lạnh, hoá ra Mạc Thiên đã vén áo hắn lên và lấy thuốc xoa đến. Hắn cảm thấy Mạc Thiên hôm nay thật sự quá kỳ lạ rồi đi. Chả lẽ là trò mới?

Mạc Thiên sau lưng đương nhiên không biết Mạc Chi Tuyệt đang suy nghĩ cái gì, trong lòng vẫn còn đang cảm khái vô vàn.

Mẹ nó, nguyên chủ đúng là rất biết cách tìm đường chết!!

Vết thương của nam chính thật sự là quá nhiều đi, tùy tiện đếm một cái cũng có thể đếm ra chục vết lớn nhỏ. Cơ mà nặng đến mức này chắc chắn là do nguyên chủ dùng dị năng rồi, ra tay quả là tàn nhẫn. Đem một hài tử đánh thành dạng này, hơn nữa còn bỏ đói, đúng là muốn giết người mà.

Tiểu hài tử phía trước nhỏ hơn Mạc Thiên 6 tuổi, mới có 10 tuổi thôi đó. Nhưng thân hình này nào giống 10 tuổi chứ, nói là 6 tuổi cũng có thể tin được, thật sự là quá nhỏ mà.

Hắn không hận mới là lạ!

Bôi thuốc xong, Mạc Thiên đưa bình thuốc đặt lên tay Mạc Chi Tuyệt, nhẹ nhàng nói:

- Cái này cho đệ.

Mạc Chi Tuyệt bối rối. Cái... cái này.

Mạc Thiên ôn nhu nói. Không sao, ta nói cầm thì cứ cầm lấy đi.

Đưa đẩy một lúc, cuối cùng Mạc Chi Tuyệt không có cách nào khác đành phải cầm lấy.

Ọt... ọt một tiếng kêu phá tan không khí vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Mạc Thiên hơi giật mình hướng Mạc Chi Tuyệt nhìn, lập tức thấy người đối diện cúi đầu, hai tay nắm chặt với nhau.

Nhìn thấy biểu hiện như vậy, Mạc Thiên nhếch môi sau đó liền lấy đồ ăn chuẩn bị sẵn đưa cho Mạc Chi Tuyệt.

Mạc Chi Tuyệt chấn kinh nhìn cái bát đầy ắp thức ăn trước mặt mình. Y cư nhiên đưa đồ ăn cho hắn, chẳng phải lúc sáng còn cấm sao. Vậy mà đột nhiên bây giờ lại thay đổi thái độ một cách nhanh chóng như vậy, cứ như là một người khác.

Do dự một hồi Mạc Chi Tuyệt vẫn chưa cầm bát và đũa lên. Thấy thế Mạc Thiên liền đẩy cái bát vào tay hắn, mỉm cười nói:

- Chúng ta ăn chung đi, ta cũng chưa có ăn gì.

Phải thừa nhận rằng đồ ăn ở đây làm rất ngon, đối với người lúc nào cũng ăn đồ ăn sẵn mà nói thì đồ ăn ở đây cứ như là thiên đường.

Liếc mắt nhìn sang Mạc Chi Tuyệt vẫn đang đờ đẫn nhìn bát trong tay, mãi vẫn chưa động đũa. Thấy lạ, cậu liền hỏi:

- Không phải đệ đói à, sao lại không ăn?

Lúc này Mạc Chi Tuyệt mới hoàn hồn, lắp bắp nói:

- Không...

Nói rồi liền cúi đầu ăn. Thực ra hắn đã rất đói rồi, nhưng lại sợ trong thức ăn có gì đó nên không giám ăn.

Thôi vậy, ăn thì ăn, cùng lắm thì chết thôi. Không phải đây là điều mình mong muốn bấy lâu ư.

Vậy nhưng ngoài ý muốn thức ăn lại rất bình thường, thậm chí còn rất ngon.

Mạc Thiên sau khi nhìn thấy hắn ăn liền cảm thấy hài lòng. Tốt lắm, nhân vật chính vẫn còn nuôi được. Nghĩ rồi lại gắp cho hắn mấy món nữa. Nhìn qua thập phần hòa hợp.

Khi đã xong xuôi, Mạc Thiên mới thông báo một tin động trời:

- Tối nay đệ qua chỗ ta ngủ đi.

- !!!

Không thể kể được sự kinh ngạc lúc này của Mạc Chi Tuyệt.

Mạc Thiên tiếp tục. Tạm thời bây giờ phòng của đệ có hơi... khụ... vậy nên đêm nay ủy khuất đệ ngủ với ta một bữa.

Nói đến cũng hơi chột dạ, phòng này dù sao cũng là chính cậu cấp cho hắn.

Nhìn phản ứng của Mạc Chi Tuyệt, nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu:

- Khụ... Ta biết là đệ rất kinh ngạc, ta cũng không biết phải giải thích thế nào. Ta thừa nhận trước đây là ta không đúng, mặc đệ oán giận. Nhưng mà bây giờ, ta hứa sẽ luôn bảo hộ đệ chu toàn, đứng về phía đệ bất kể là chuyện gì.

Khi nói đến đây, ánh mắt của Mạc Thiên trở nên lấp lánh, cứ như tất cả đẹp đẽ nhất hiện về trong đôi mắt ấy, Mạc Chi Tuyệt khẽ rung động.

Nghe những lời này, hắn trầm mặc không nói gì cứ như đang theo đuổi một suy nghĩ riêng. Hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Mạc Thiên dịu dàng nói:

- Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.

Đồ đạc của Mạc Chi Tuyệt cũng không có bao nhiêu nên Mạc Thiên không cần lưu tâm. Quần áo thì sau mua cho hắn thật nhiều là được.

Nghĩ xong Mạc Thiên liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Mạc Chi Tuyệt, ban đầu bàn tay hơi rụt lại nhưng cậu kiên quyết nắm chặt. Cậu kéo Mạc Chi Tuyệt đi ra khỏi căn phòng tối tăm này.

Mạc Chi Tuyệt ngây ngốc đi phía sau, nhìn bóng dáng nam nhân trước mặt mình, lại nhìn hai bàn tay đang giao nhau. Bỗng hắn cảm thấy... thật ấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.