Ngươi có muốn đi đâu không, ta dẫn ngươi đi.
Mạc Thiên nghe thế hơi do dự, Niêm Quan là ai cậu còn chả biết, tự dưng lại tốt bụng thế này, cậu thật sự không biết phải trả lời sao.
- Ở đây có chỗ nào để đi sao.
- Có.
Nhìn khuôn mặt tươi cười hiền lành kia, lại nghĩ đến chắc Mạc Chi Tuyệt còn lâu mới quay trở về, Mạc Thiên liền gật đầu.
Nụ cười trên khoé môi Niêm Quan càng sâu thêm, y ra hiệu cho Mạc Thiên đi theo mình. Hướng mà Niêm Quan đang đi lại chính là cái chỗ mà cậu vừa mới chạy ra, may mà một nam một nữ kia đã không còn ở chỗ đó nữa.
Càng đi, Mạc Thiên càng không ngờ rằng phía sau này lại rộng đến như vậy. Cứ mỗi bước y lại mở ra thêm một đường mới. Đột nhiên Niêm Quan dừng lại, quay đầu kêu Mạc Thiên.
- Đến rồi.
Mạc Thiên hiếu kỳ ngó ra, sau đó hơi ngây người.
Khung cảnh thật đặc biệt, sương mù giăng kín, bao trùm cả một khu rừng, ánh mặt trời đang từ từ hé lên ở phía rạng đông. Hình ảnh thiên nhiên diễm lệ khiến con người thoải mái.
- Chỗ này là chỗ mà ta hay đến để suy nghĩ.
Niêm Quan đến gần Mạc Thiên hơn, tầm mắt phóng ra bên ngoài.
- Nơi này rất tuyệt!
Mạc Thiên cảm thán, yên tĩnh, quả thật thích hợp để suy ngẫm nhân sinh.
- Đúng rồi, cánh rừng này có cái gì vậy?
- Ngươi nhìn thử đằng kia đi.
Niêm Quan đáp lời, tay chỉ về một hướng.
- Đó là kết giới ngăn cách địa phận, khu rừng này ngươi nên tránh xa, thỉnh thoảng sẽ có một vài con dị thú cấp cao.
Mạc Thiên gật đầu tiếp thu, cậu cũng không nghĩ bản thân sẽ chạy lung tung thế đâu, lỡ lại mang đến phiền phức cho Mạc Chi Tuyệt.
Cả hai chìm vào im lặng, Niêm Quan thấy quan hệ đã dần dịu bớt đi rồi, đang lúc há miệng tính nói thêm nữa thì bất ngờ có một giọng nói phá vỡ.
- Thưa ngài, chủ nhân cho tìm ngài.
Y nhướn mày, bọn họ đi theo y hay sao? Nhìn sang Mạc Thiên như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.
- Ta đi trước.
Có vài chỗ nghi hoặc, thế nhưng cậu đành mặc kệ, ngồi thêm một lúc nữa, đợi đến khi mặt trời đã hoàn toàn ló dạng thì mới đứng dậy đi trở về.
Mạc Chi Tuyệt vẫn chưa trở lại, có vẻ hắn thật sự bận bịu, có khi còn đang làm những chuyện nguy hiểm kia nữa. Mà giờ nghĩ lại, nếu cậu xuyên vào một nhân vật trong này thì cũng có nghĩa là cậu có dị năng đúng không nhỉ?
Mạc Thiên đưa hai tay của mình lên quan sát, cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong truyện cũng không đề cập rõ quá trình này, chủ yếu tập trung nam chính mạnh mẽ ra sao.
Chắc ở đây có mấy quyển sách liên quan đến nó nhỉ?
Thế là Mạc Thiên đi loanh quanh tìm kiếm, gặp được một người trùm toàn bộ đen liền kéo đến hỏi.
- Ở đây có chỗ nào chứa sách không?
Người đó đầu tiên tránh xa khỏi Mạc Thiên bảy bước chân, sau đó chỉ về một hướng nọ. Mạc Thiên nghi hoặc nhìn tên này, cậu cũng đâu phải là cái gì ghê gớm đâu, có cần phải phản ứng thái quá như thế không?
Mạc Thiên gật đầu cảm ơn, bước vào chỗ mới chỉ. Cánh cửa khá nhỏ, giống như của phòng kho, ấy thế mà lúc đi vào trong lại hoàn toàn khác biệt.
Lượng sách đồ sộ này quả thật khiến người ta hâm mộ, đã thế có vẻ như sắp xếp đâu ra đấy, khiến người ta không bị khó khăn về việc tìm nó.
Mạc Thiên đi một vòng để xem, sau đó với lấy một cuốn khá dày ở trên cao. Cậu đứng tại chỗ rồi lật mở nó ra, trong đây được viết rất cụ thể tỉ mỉ, từ việc dị năng hình thành ra sao, rồi đến cách vận hành của nó.
Mạc Thiên đọc đến say sưa, cái này toàn những kiến thức mới mẻ và kỳ lạ, lần đầu tiên cậu được tiếp cận. Hồi còn làm ở tiệm sách nhỏ, thỉnh thoảng cậu mới lật vài cuốn đọc mà thôi.
Tay Mạc Thiên đưa nhẹ lên, thử theo trong sách mà dồn nén sức mạnh vào đầu ngón tay. Ban đầu chẳng cảm nhận được cái gì cả, cơ thể vẫn như bình thường. Cậu nghi hoặc đọc lại hướng dẫn rồi tập trung tinh thần. Đột nhiên từ đầu ngón tay xuất hiện một chút gió nho nhỏ, cậu nhíu mày, vòng xoáy bằng cái bàn tay dần dần được hình thành.
Mạc Thiên nhìn thấy thì có cảm giác thật vi diệu, là dị năng Phong!!! Không nghĩ tới hoá ra bản thân còn làm được như thế này, nếu cố gắng tu luyện, biết đâu mai sau sẽ trở thành cường giả thì sao. Đến lúc đó, giúp được Mạc Chi Tuyệt một phần nào.
Suốt buổi hôm đó Mạc Thiên ngồi xuống chiếc bàn gỗ được chế tạo tỉ mỉ, nghiền ngẫm về cơ thể lẫn thế giới này.
Đợi đến khi cuốn sách trên tay bị giật ra, Mạc Thiên mới giật mình hoàn hồn, mà đối diện với cậu là khuôn mặt nhăn nhó của Mạc Chi Tuyệt.
- Huynh có biết hiện tại là lúc nào rồi không?
Mạc Thiên lúc này mới nhíu mày quan sát xung quanh, từ ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài đã có thể thấy sắc trời đang chuyển tối. Không ngờ chỉ mới đọc có vài cuốn đã lâu đến vậy.
Nở một nụ cười, hướng cái mặt đen thui kia nhằm xoa dịu.
- Ta quên mất.
Bị cậu trả lời làm hắn trở nên bất đắc dĩ, chuyện này còn có thể quên sao? Ngồi lì một chỗ như vậy, ít nhất cũng phải khó chịu rồi chứ!
- Huynh ngồi đây từ bao giờ?
Có trời mới biết Mạc Chi Tuyệt khó chịu thế nào khi trở về không thấy Mạc Thiên đâu, hắn còn định bụng nhìn thấy cậu liền ôm hôn rồi nhân tiện chiếm chút tiện nghi. Vậy mà bước vào phòng đã gặp ngay cảnh vườn không nhà trống, bảo bối đã chạy đi đâu mất tiêu.
Hỏi người thì mới hay rằng Mạc Thiên đang ở chỗ này, thế nên mới nhanh chóng đi đến.
- Chắc là... buổi sáng?
Mạc Thiên có chút không chắc chắn đáp lại, nói mới nhớ hình như cậu bỏ qua bữa trưa.
- Hửm?
Một tiếng “Hửm” dài khiến Mạc Thiên cảm thấy rùng mình, mặt hắn đã đen lại càng đen hơn nữa, có xu hướng toả ra khí lạnh.
- Huynh dám bỏ bữa?
- Ta chỉ là đọc hơi chăm chú tí thôi.
Mạc Thiên hiện tại không dám đối mặt với Mạc Chi Tuyệt, càng nói càng tránh né.
Đột nhiên cơ thể nhẹ bẫng, Mạc Chi Tuyệt bế thẳng Mạc Thiên lên, một đường bế như công chúa trở về phòng của mình.
- A! Tự ta đi được mà, tay ngươi còn bị thương.
Lúc Mạc Thiên xấu hổ giãy giụa thì bị hắn đánh một cái vào mông.
- Nằm im, nếu không đừng trách ta đè huynh ngay tại chỗ này.
Bị đe doạ lẫn cảnh cáo vô sỉ như vậy, Mạc Thiên chỉ biết ôm mặt hòng che giấu sự xấu hổ.
Hắn thả cậu xuống ghế rồi lập tức đi ra bên ngoài, chỉ một lát sau, hương thơm nức mũi bay vào, kích thích cơn thèm ăn của Mạc Thiên. Ban nãy thấy không sao, hiện tại đúng là bụng đói đến sôi lên.
Mạc Chi Tuyệt cẩn thận múc một bát đầy đủ ngũ vị đưa đến cho cậu, ánh mắt trừng trừng.
- Ta cũng không ngờ rằng thời gian trôi nhanh như vậy mà.
Bị nhìn càng cảm thấy nhột hơn, Mạc Thiên bất đắc dĩ cười cười xoa dịu.
- Khoan hãy nói, ăn no đi đã.
Hương vị này giống hệt lần đầu cậu đến đây, ngon nhất mà cậu từng nếm thử.
- Ngươi đã ăn chưa?
Vừa nhìn đã biết Mạc Chi Tuyệt vừa mới trở về, sắc mặt tuy không có biến chuyển gì nhưng hiện tại hắn đang bị thương, không thể không tẩm bổ, chắc chắn chưa có gì bỏ bụng.
- Huynh ăn trước đã, lát ta ăn sau.
- Không được!
Cậu bắt chước Mạc Chi Tuyệt, lấy một bát thức ăn đầy, sau đó nhét vào tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc. Mạc Chi Tuyệt vui vẻ trong lòng, cảm giác ấm áp này chỉ có Mạc Thiên mới có thể đem đến mà thôi.