Mạc Chi Tuyệt mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cái màng chắn đang được tu bổ. Hắn trầm tư suy nghĩ, cứ lúc nào cũng thế này thì không hay cho lắm, kiểu gì cũng sẽ có người tìm cách phá hủy nó mà thôi.
- Bọn chúng đã gia tăng lực lượng.
Nhan Đình là người phụ nữ tông giọng trầm ban nãy gọi Mạc Chi Tuyệt đi. Là một người vô cùng quyến rũ lẫn mạnh mẽ.
- Cụ thể.
- Không nắm được số lượng chắc chắn nhưng đã có khoảng hơn một ngàn con dị thú được đưa đến gần chỗ này, có khả năng vài con đang trà trộn ở chỗ chúng ta.
Nghe thấy số lượng lớn thế này, thoáng chốc Mạc Chi Tuyệt cau mày. Dựa vào ký ức kiếp trước thì cũng không chênh lệch lắm, có điều cách thức thực hiện thì lại hoàn toàn khác biệt, tựa hồ bọn chúng hiểu chuyện hơn. Hiện tại cấp bậc của hắn đang dần được tu luyện tiến lên từ từ, nếu không mau chóng tăng cao thì sẽ gặp bất lợi.
- Chủ nhân, phía Tây xuất hiện dị thú cấp sáu.
Thuộc hạ của hắn thoắt ẩn thoắt hiện, như ảo ảnh mà vụt đến báo cáo.
- Bảo Đỗ Lạc cùng Quý Tư trấn tại đó đi.
Mạc Chi Tuyệt nheo mắt tính toán rồi phất tay ra hiệu.
- Rõ!
Nói rồi liền biến mất trong vài khắc.
- Số lượng vào bên trong ngày càng lớn rồi, có vẻ như thời gian không còn nhiều nữa.
Viện trưởng từ đâu bước đến, khuôn mặt bình tĩnh nay nhuốm vẻ lo âu. Bà cùng với những thành viên ở hội dị năng giả hợp tác với nhau. Nếu không phải hiện tại Mạc Chi Tuyệt là mạnh nhất thì quyền điều hành đã trao về tay bà.
Mạc Chi Tuyệt còn chả thèm cho một ánh mắt, chỉ tập trung nhìn người khác tu bổ vết nứt, thỉnh thoảng sẽ chỉ dẫn vài câu.
- Sao nhìn ngươi không lo lắng gì vậy chứ?
Cái dáng vẻ bình tĩnh này cứ như không phải đang sắp đối mặt với sóng to gió lớn vậy, đúng là khiến người ta khó chịu.
- Lo thì được gì chứ?
Hắn lạnh lùng đáp lại, có chút khinh thường.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, lo lắng trước cũng bằng không.
Bị nghẹn họng, viện trưởng không tiếp tục nói thêm vấn đề này nữa mà lảng sang cái khác.
- Đúng rồi, có phải ngươi tìm ra vị kia ở hướng Bắc không?
Mạc Chi Tuyệt đợi một lát rồi mới gật đầu, xem như bà ta còn có chút tài, nhờ gợi ý mà hắn đã dò ra vị trí của Mạc Thiên, tuy không cụ thể.
- Nghe nói đang bị mất trí nhớ.
Từ lúc Mạc Chi Tuyệt phát lệnh bắt tất cả mọi người phải gọi hắn là Diệp Thần, cùng với việc không cho ai được nhắc đến cái tên Mạc Chi Tuyệt đã đủ hiểu tầm quan trọng của người này rồi.
- Bà quản hơi nhiều rồi đó.
Hắn lên tiếng nhắc nhở cùng cảnh cáo, ánh mắt sắc bén lia đến chứa một tia chết chóc.
Viện trưởng có hơi sợ khí thế này, tuy nhiên vẫn kiên trì đứng lại hỏi tiếp.
- Ta thấy ký ức y không phải là tự nhiên mà mất, khẳng định là có người giở trò.
Mạc Chi Tuyệt không trả lời chứng tỏ đồng ý với câu nói này.
- Ngươi có muốn giúp y nhớ lại không, việc này cũng không quá khó khăn.
Tự dưng đề nghị vậy, tốt đột xuất chả phải chuyện hay ho gì, thế nhưng mấy thứ trò vặt Mạc Chi Tuyệt lười quan tâm.
- Không cần.
Mạc Chi Tuyệt thực sự có cân nhắc một chút, thế nhưng lập tức gạt phắt đi. Hắn biết bản thân e sợ điều gì, hắn không sợ Mạc Thiên hết yêu mà là sợ Mạc Thiên sẽ nói dối một lần nữa. Rõ ràng có tình cảm với nhau, thế nhưng cậu cứ chối bỏ như vậy không thể tránh khỏi tổn thương. Tốt nhất cứ để Mạc Thiên tự mình nhớ ra.
Nói xong liền để mặc viện trưởng đứng đó, hắn quay đầu đi đến phía trong khu rừng.
- Viện trưởng, mời.
Nhan Đình bước đến tiếp chuyện với bà, đưa viện trưởng đi vào toà nhà. Xong xuôi liền trở lại, thay Mạc Chi Tuyệt xem xét màng chắn.
Mạc Chi Tuyệt nhìn rừng cây um tùm lạnh lẽo, chân bước nhẹ như không. Hắn cảm thấy hơi vô vị, rất muốn trở về tìm Mạc Thiên.
Một tiếng động nhẹ đến không thể nhẹ hơn, vì hắn là một người có thính giác cực chuẩn nên lập tức nghe ra ngay.
- Là ai?
Phát ra được tiếng này chỉ có thể là con người, nhưng âm thanh chẳng phải đi ám sát ai đó.
Niêm Quan bước ra từ trong bụi rậm, phủi nhẹ áo của mình mấy cái rồi mới gật đầu chào Mạc Chi Tuyệt.
Mạc Chi Tuyệt nhướn mày, gặp cái người không muốn gặp tâm trạng đã tệ lại càng tệ hơn. Vậy nên hắn quyết định lờ đi y.
Khi thấy Mạc Chi Tuyệt sắp sửa đến chỗ khác, lúc này Niêm Quan mới lên tiếng.
- Mạc Thiên dạo này thế nào?
Mạc Chi Tuyệt dừng chân, cũng không quay đầu.
- Thế nào chả phải ngươi đã gặp rồi sao.
Quả nhiên chẳng có gì có thể giấu giếm được hắn hết, việc lần trước đều bị Mạc Chi Tuyệt biết. Chất giọng trầm thấp lại mất đi độ ấm này cứ như đang khiêu khích vậy.
- Niêm Quan, đừng trách ta không nhắc trước.
Nói đoạn hắn quay đầu, sự cuồng nộ lẫn ngạo mạn đều thể hiện hết ra trên mặt.
- Đừng mơ tưởng nữa.
Đến khi Mạc Chi Tuyệt đi rồi, Niêm Quan vẫn còn ngơ ngẩn. Mơ tưởng ư? Vốn dĩ ngay từ đầu y làm gì có cơ hội nào cơ chứ. Thậm chí ngay cả cái ánh nhìn Mạc Thiên cũng chưa bao giờ giành cho y lấy một phần. Thế thì lấy cái gì mà theo đuổi.
Đúng là trời trêu người, y tự giễu cợt bản thân.
Đột nhiên Niêm Quan nghĩ đến Cao Lãng, nếu là Cao Lãng thì hiện tại đã chửi thẳng vào mặt y vì sự ngu xuẩn này. Nhưng mà đâu ra cơ chứ, hiện tại tên kia đã trở thành kẻ phản bội. Thực ra khi biết tin này Niêm Quan cũng chả sốc mấy, dựa vào trí thông minh đã có thể lờ mờ đoán ra từ trước rồi. Có điều mình còn lỡ làm cho y một con thú bằng kim loại nữa chứ, thật buồn cười.
Cao Lãng hắt xì một cái, xoa mũi một chút, kiểm duyệt những con dị thú đang rơi vào trạng thái nhắm mắt.
- Sao thế, hay là có ai đang nhớ đến ngươi?
Niên Thời thong dong ngồi bên cạnh, tiện miệng trêu chọc. Cao Lãng chả thèm quan tâm, tập trung làm việc.
Bị sự nhạt nhẽo này làm cho chán, cậu ta đứng bật dậy. Thế nhưng vô tình đụng trúng người đang ở phía sau.
Cậu ta quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên khi thấy đó là Á Tư, cái kẻ chưa bao ra khỏi phòng. Niên Thời mở lớn mắt thiếu điều miệng thành chữ O, sau đó thấy phản ứng của bản thân có hơi lộ liễu quá liền thu liễm lại, trở về vị trí ban đầu của mình.
Cao Lãng cũng âm thầm giật mình, có lẽ đây là lần đầu Á Tư hoàn toàn lộ rõ như vậy, trước toàn ở trong tối. Hoá ra hoa văn trên mặt nạ đồng bộ với áo choáng, đều có hình hoa cúc.
- Tiến hành đến đâu rồi?
Mỗi lần cái giọng nói này cất lên là Cao Lãng lẫn Niên Thời đều thấy chối tai.
- Đã sắp xong.
Á Tư gật đầu, nhìn xuống một lúc rồi mới đi vào trong. Lẳng lặng nhìn bóng lưng kia, Cao Lãng thấy khá quen thuộc, có điều sau đó liền gạt đi.