Mạc Chi Tuyệt không thể tin vào mắt mình, khuôn mặt ôn nhu, nụ cười dịu dàng nguyên vẹn như trong ký ức bây giờ lại xuất hiện lại. Hắn đứng đờ người nhìn không rời mắt, từng biểu cảm khuôn mặt đều không lẫn vào đâu được.
Trong phút chốc Mạc Chi Tuyệt nghĩ mình say rồi, say rồi mới có thể nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, người luôn xuất hiện trong giấc mơ, là người mà hắn khổ sở tìm kiếm bấy lâu.
Phản ứng đầu tiên chính là thử véo lên tay một cái, cứ như trẻ con bắt được cái mà nó ao ước, Mạc Chi Tuyệt chỉ sợ đây lại là mộng của mình, chỉ có trong mộng hắn mới lại nhìn thấy Mạc Thiên.
Cảm giác đau nhói truyền đến, có thể Mạc Chi Tuyệt uống say nên đầu óc cũng trì độn, phải dùng cách ấu trĩ này để thử.
Không phải mơ!
Mạc Thiên nhíu mày nhìn nam nhân kia đang dùng ánh mắt kỳ lạ đối với bản thân, ban nãy còn lạnh lùng là thế, hiện tại lại như quay ngoắt vậy.
Cậu cảm thấy đây không phải chuyện gì quá tốt đẹp, vậy nên sửa sang lại chiếc mũ sau đó quay đầu rời đi.
Đột ngột một bàn tay rắn chắc vòng lấy eo Mạc Thiên kéo cậu ngã ra sau. Vì sức mạnh không bằng người ta nên ngay lập tức cậu đã ngã vào cái ôm ấm áp của một người.
- Ngươi---
Chưa để Mạc Thiên nói hết câu, mặt bị ôm ngửa ra, một nụ hôn táo bạo rơi xuống, đầu lưỡi luồn vào cạy mở hàm răng không phòng bị.
- Ưm...
Mạc Chi Tuyệt quấn quýt môi lưỡi, hút đến mức Mạc Thiên cảm thấy tê dại. Hắn cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại đó rồi lại ấn thêm một nụ hôn sâu.
Mạc Thiên quên cả phản kháng, bị Mạc Chi Tuyệt làm cho thần hồn điên đảo, thở hổn hển.
Sau khi kết thúc hắn còn mơn trớn bờ môi đã hơi sưng một cách dịu dàng. Mạc Thiên cảm thấy hơi say, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Hình ảnh nam nhân tuấn mỹ phóng đại khiến cậu giật mình, ý thức được bản thân vừa làm gì liền đẩy Mạc Chi Tuyệt ra còn bản thân thì lùi về phía sau.
- Ngươi... Ngươi làm gì vậy!
Mạc Thiên đỏ mặt, đây là nụ hôn đầu của cậu đó, sao có thể tùy tiện bị một nam nhân cướp như vậy chứ, đã thế chính cậu còn bị hôn đến say mê.
Mạc Chi Tuyệt không vừa ý, kéo người trở lại ôm chặt vào lòng, hận không thể hoà tan cậu vào cốt tủy. Hơi ấm truyền đến cho hắn biết đây không phải là mộng mị gì hết, thân thể mềm mại này chẳng phải là hư vô. Mạc Chi Tuyệt cúi đầu vùi vào hõm cổ trắng mịn trước mặt, tham lam hít thở mùi hương của riêng Mạc Thiên.
Rồi như không kìm lòng được, nỗi nhớ hoá thành hành động, Mạc Chi Tuyệt tính hôn Mạc Thiên tiếp lần nữa. Mạc Thiên hốt hoảng, lập tức dùng sức đẩy mạnh hắn ra.
- Lâu ngày không gặp, chả lẽ huynh thật sự muốn vứt bỏ ta?
Mạc Chi Tuyệt còn chưa hôn đã liếm môi, nhíu chặt mày nhìn Mạc Thiên. Hành động này quả thật rất dụ hoặc.
- Ngươi là ai? Vứt bỏ là sao?
Mạc Chi Tuyệt nghe thế dừng mọi động tác, nheo mắt nhìn về phía cậu, Mạc Thiên có vẻ đang rất hoang mang. Hắn không nghĩ bản thân sẽ nhầm người, nhưng mà Mạc Thiên như vậy là sao?
- Huynh định chơi trò giả vờ sao?
Mạc Chi Tuyệt tiến lại gần hơn, đôi mắt như nhìn con mồi quan sát từng biểu hiện của Mạc Thiên.
- Giả vờ?
Mạc Thiên nghi hoặc nghe lời nói của hắn, bối rối hiện ra rất rõ ràng. Lời nói lẫn biểu cảm bây giờ của cậu thật sự rất kỳ lạ, đã thế còn có vẻ như không nhận ra hắn là ai. Xác định được cậu không hề giả vờ, chả lẽ mất trí nhớ?
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì.
Nhanh như cắt, một bàn tay chạm vào trán cậu, ánh sáng nhàn nhạt toả ra. Mạc Thiên giật mình nhìn thân hình gần kề của nam nhân nọ, đã thế hắn còn vòng một tay cố định cậu lại không cho tránh thoát. Cái kiểu này hình như giống với lúc Niên Thời kiểm tra cho cậu.
Mạc Chi Tuyệt càng chạm lâu thì khuôn mặt càng cau lại, với năng lực hiện tại của hắn, việc nhìn ra vấn đề cho cậu không quá khó, Mạc Thiên đây là bị người ta tác động khiến mất trí nhớ? Khi không có hắn ở bên, bọn chúng vậy mà dám làm thế này với cậu, đúng là đáng chết.
- Đủ chưa, rốt cuộc ngươi là ai cơ chứ?!
Mạc Thiên không thể không phòng bị, tự dưng đè người ta ra hôn, tiếp đó còn hỏi mấy câu kỳ quái, chả lẽ thân thể này quen với người trước mặt?
Hắn chậm chạp không trả lời, suy tư một lúc, liếc nhìn cậu rồi mới nói ra một câu chẳng hề liên quan.
- Xin lỗi, ban nãy uống say quá nên không kiềm chế được.
Câu trả lời không ăn nhập gì nhưng khá khôn khéo, tuy nhiên vừa nghe Mạc Thiên đã thấy tức giận. Cái gì mà uống say cơ chứ, không kiềm chế được đến mức có thể hôn một người lạ mặt mới thấy lần đầu sao, còn là nam nhân nữa?!!
Mạc Thiên run run không biết phải nói sao, mím môi trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng này trong mắt Mạc Chi Tuyệt lại rất đáng yêu. Mạc Thiên tức giận nên tạm thời quên đi phản ứng ban nãy của hắn, nếu không cũng không biết giải thích ra sao.
Mà người này, ban nãy còn tưởng là một người nội tâm lạnh lùng chứ, sao hiện tại cứ như trút bỏ nó vậy. Mạc Thiên đứng dậy tính đi về thì bị Mạc Chi Tuyệt túm lấy tay.
- Chuyện gì nữa?
- Chúng ta cũng xem là người có duyên, sao không làm quen nhỉ?
Mạc Chi Tuyệt hơi mỉm cười, ánh mắt dưới trời đêm trở nên nhu hoà. Mạc Thiên bị nhìn hơi xấu hổ, không hiểu sao cậu không tài nào từ chối được người này.
- Ta tên Mạc Thiên.
Thế là đầu óc như bị hỏng thành thật khai ra tên của mình, Mạc Chi Tuyệt nhướn nhẹ mày, gật đầu, sau đó đứng dậy.
- Ta tên Diệp Thần.
Tùy tiện bịa ra một cái tên, lại lợi dụng cầm tay Mạc Thiên tiếp.
- Ngươi hiện tại có nán lại đây bao lâu, đi cùng ai không?
Tuy rằng cậu không đến nỗi ghét người này nhưng bản năng phòng bị vẫn còn, cũng biết không nên khai ra mọi chuyện.
- Ta đi một mình, chắc nán lại đây vài hôm nữa thôi.
- Vậy thì mỗi ngày hẹn giờ này lại ra đây nhé, ta cảm thấy huynh với ta rất có duyên đó.
Mạc Thiên nghe vậy do dự rồi gật đầu, lúc này hắn mới buông tay cậu ra, để cậu quay trở về. Lúc bóng dáng Mạc Thiên khuất sau lùm cây, gương mặt Mạc Chi Tuyệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay đưa lên không trung ra hiệu.
Một người áo đen từ đâu xuất hiện, cúi đầu nhận mệnh.
- Theo dõi những thứ xung quanh huynh ấy cho ta, tra ra xem ai là người đứng sau.
- Vâng.
Nói rồi biến mất trong màn đêm đen tối.
Mạc Chi Tuyệt không đuổi theo Mạc Thiên mà đứng một mình ở đó, hơi ấm cũng theo bước chân của cậu mà biến mất đi, chỉ để lại biểu cảm nguy hiểm đến cực điểm.
***
Mình chăm vậy rồi nên các bạn cũng đừng đọc chùa nhá:((