Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 141: Chương 141: Cho ngươi chọn




*Mình đã tắm rửa xong rồi nhưng...* Lưu Viễn mở cửa, ló đầu ra bên ngoài, nhìn ngó xung quanh. Nơi này hầu như không có ai cả, cậu hiện tại không biết đường trở lại căn phòng cậu nằm lúc nãy. Ló ra ló vào một lúc vẫn không thấy ai nên cậu lại chui vào trong.

*Hiện tại mình chỉ là một nô lệ được mua về... chữa thương cho mình, chữa bệnh cho mình, cho tắm rửa, quần áo, còn để ý tới cảm nhận của mình. Đãi ngộ thế này cũng coi là tốt đi có điều nô lệ vẫn là nô lệ. Nữ tì lúc nãy cứ dùng ánh mắt khó chịu nhìn mình, xem ra cô ta ghét loại người dưới đáy xã hội. Chỗ nãy xem ra cũng không nên để cho người của thập tam công chúa kia dọn, mất công họ lại kêu ca này nọ*

Lưu Viễn vừa nghĩ vừa dọn lại phòng tắm, xếp lại khăn, quần áo bẩn rồi kiếm cây lau gần đó lau lại sàn. Lát sau thì sạch sẽ đâu vào đấy, chỉ thiếu mỗi cái bồn cậu không biết xả nước bẩn đi đâu.

Làm xong cậu lại ló đầu ra ngoài, vẫn không có ai cả.

*Bọn họ không có ý muốn tới dắt mình sao? Mình bây giờ mà ra ngoài đi loạn có bị chửi không nhỉ? Dù sao cũng là cung của công chúa...*

Cậu lại bối rối, đợi một hồi lâu nữa.

Trong lúc đang đợi thì nghe có tiếng người gọi ở bên ngoài.

“Tiểu công tử, tiểu công tử! Người ở đâu?”

Lưu Viễn lúc nãy cũng có nghe A Miện gọi mình là tiểu công tử nhưng không chắc trong cung này còn có người nào nữa không nên chỉ dám thập thì ló ra ngoài.

“A! Người đây rồi! Tại sao người không trả lời chứ?” nô tì đó thấy Lưu Viễn ló đầu ra thì liền chạy tới, mở cửa phòng.

“Xin lỗi...” Lưu Viễn ngập ngừng.

“? Ôi trời, người mới đến nên có thể chưa quen, có sao đâu chứ? Công chúa đang tìm người, mời người đi theo nô tì!”

Lưu Viễn bất ngờ trước sự thân thiện không ngờ của nữ tì này, sự lo lắng giảm bớt, cậu ngoan ngoãn đi theo nữ tì tới chỗ Y Dạ.

.....

“Ngươi tắm rửa gì mà tới cả canh giờ lắm thế? Ngủ gật trong đó luôn à?” Y Dạ thấy Lưu Viễn bước vào liền trách.

“Kh... không có, tôi chỉ không biết đường quay về...”

“...! À! Là tại A Miện quên nhắc người tới canh ngươi, A Miện thật là!”

Y Dạ phồng má, nói rồi lại quay qua Lưu Viễn.

“Ngươi mặc bộ y phục đó cũng khá hợp đó chứ? Ta cứ sợ nó không vừa cơ”

“Nó rất vừa vặn, cảm ơn công chúa” Lưu Viễn cúi đầu cảm tạ.

“Mà... tên của ngươi là gì?”

“? Tên của tôi?” Lưu Viễn ngơ ngác *Không phải mua về thì sẽ đặt tên cho nô lệ sao?*

“Sao thế? Ngươi không biết tên của mình à?” Y dạ nghiêng đầu.

“Tên của tôi là Lưu... Viễn” Lưu Viễn có chút ái ngại khi nói tên thật của mình.

Lưu gia, một thời huy hoàng, tự do vùng vẫy, trong một ngày một đêm, bão tố ập tới, gia tộc diệt vong, trở thành trò cười cho cả Đông Vận.

“Lưu gia? à...” Y Dạ tròn mắt một chốc rồi lại mỉm cười.

“Lưu Viễn, cho sau này là người của ta rồi, giờ ta cho ngươi chọn. Một, vào cung với ta, nhận huấn luyện và giáo dục, trở thành thị vệ tùy thân của ta. Hai, cho ngươi ở lại một mình trong viện tử này, tự sinh tự diệt, vẫn sẽ cho người tới đào tạo ngươi, lớn lên vẫn sẽ do ta quản lí ngươi. Thế nào?”

“...” Lưu Viễn bất giác nhíu mày. Cho hai lựa chọn kì dị như vậy? Lưu Viễn giờ phút này nghĩ, cô công chúa này, một là thừa tiền, hai thừa thời gian, ba chán không có gì làm mới đi mua một nô lệ về rồi đào tạo hắn. Thế giới ngoài kia có thừa người, xuất thân, bối cảnh cũng tốt hơn sẵn lòng làm gối kê chân cho cô mà cô lại đi bỏ tiền mua một nô lệ về rồi đào tạo này nọ.

“Ngươi nghĩ gì cái mặt ngươi biểu hiện khá rõ đấy... Bổn công chúa đúng là thừa tiền, thời gian ta đây cũng có, nói ta chán không có gì làm... thực chất thì ta đã đem về vài đứa rồi, trong tay ta một con rồng, giờ đạo tạo thêm một người nữa thì có sao? Ta đúng là cứ thích ra chợ đấu giá mua nô lệ đấy!” Y Dạ thản nhiên cười, nụ cười thân thiện.

(Ta cho con gái ta tiền nhiều làm gì kia chứ ~?^^ - lời tác giả)

*?!* Lưu Viễn khá sốc vì Y Dạ nhìn thấu được hết suy nghĩ của mình, hơn nữa còn rất chi tiết. Mức này thì phản bác vô dụng.

“Sao nào? Ngươi chọn gì? Ở lại nơi này, hay theo ta vào cung?”

*Vào cung... Trước đây mình có mơ cũng muốn vào cung thăm thú, cũng như cha, buôn bán lớn, cùng người trong cung trảo đổi, quan lại cha quen rất nhiều... Liệu trong đó có ai có thể minh oan cho cha không?* Lưu Viễn trầm mặc một lúc rồi quyết định.

“Tôi sẽ theo người vào cung”

“... hehe” Y Dạ đần ra một lúc rồi cười tươi “Biết ngay ngươi sẽ chọn như thế mà! Nhìn kiểu gì cũng thấy vào cung có lợi hơn rất nhiều!”

“Ta thắng cược rồi, mau chuyển tiền cược vào tài khoản cho ta” Y Dạ thầm thì với hệ thống.

“Grr!” hệ thống khó chịu.

“Kí chủ nhận được 2000 kim tệ từ hệ thống. Đã chuyển tiền vào tài khoản”

- ----

Nam chính của chúng ta lúc này: Chọn kiểu gì rồi cũng sẽ thành người của ngươi, vào cung vẫn còn vui hơn ở nơi này - mặt khó chịu.

Y Dạ: Ehehe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.