Sau bốn mục thi cầm kì thi họa, Y Dạ không có nghĩa vụ phải ở lại nơi sàn đấu kia nữa. Đúng như lời La Nguyên Nguyên nói, có thể tự do đi dạo trong kinh thành ban đêm.
Ngoài Y Dạ thì có Liễu Vi Mân,Liễu Anh Chi, Liễu Anh Dạ, Liễu Yên Như, đã xuất tự trốn đi trước rồi.
Tại sao tỷ không đi? Muội tưởng tỷ rất thích kinh thành vào buổi tối chứ? Y Dạ nhìn La Nguyên Nguyên và Liễu Y Tịnh thắc mắc.
Muội không biết đâu, chúng ta cũng muốn đi lắm chứ nhưng... La Nguyên Nguyên mặt mày ủ rũ.
Bọn người ngoài kia luôn muốn xem đấu, ngoài các công chúa đấu với nhau thì cũng có rất nhiều người muốn lên thách đấu nữa
Muội còn nhỏ, không bị xem là đối tượng tranh tài thì hay rồi, muốn đi đâu cũng được. Liễu Y Tịnh nhéo má Y Dạ.
Vậy tai sao tứ tỷ, ngũ tỷ và lục tỷ được đi?
Vi Mân là loại phục hồi, khả năng sát thương thấp, cũng không phải dạng thiên phú siêu phục hồi như Minh Châu, đơn giản chỉ là phục hồi thôi. Khả năng đánh đấm của muội ấy rất kém, cũng từng bị gọi lên nhưng nhanh thua nên hai ba năm gần đây đều không bị thách đấu nữa La Nguyên Nguyên mỉm cười.
Thế ngũ tỷ và lục tỷ...
Hai muội ấy không nổi tiếng với người ngoài lắm với lại... Cái bản tính tùy hứng chắc không ai tới nơi này mà không biết. Việc hai con quỷ sứ ấy trốn đi cũng không ai thèm bận tâm đâu nên... Liễu Y Tịnh cười trừ.
*Haha, vậy là suy cho cùng cá biệt vẫn sung sướng, thoải mái hơn quy củ nhiều* Y Dạ tự nhiên lĩnh ngộ được điều ấy.
Vậy muội đi chơi đây, hai người ở lại vui vẻ nhé Y Dạ nói rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Con nhỏ đáng chết này, ở lại đây thì làm sao mà vui được cơ chứ? Liễu Y Tinh và La Nguyên Nguyên đồng cam với nhau trong giây lát.
.....
Hưm hưm ~! Bây giờ đi đâu đây ta? Kim tệ đã mang theo, túi không gian cũng mang theo, tha hồ mà đựng đồ. Tối nay không ăn chơi thỏa thích ta không phải Liễu Y Dạ Y Dạ tự nhủ với lòng.
Ố ồ! Chỗ kia được đấy! nhìn sang bên trái thấy một tiệm bánh ngọt bày trí đẹp mắt liền nhảy xuống.
*Xem nào, có nên che mặt một chút không nhỉ? Bị người khác nhận ra không sao chứ?* Y Dạ tự hỏi, suy nghĩ một lúc liền mở của hàng hệ thống.
'Cửa hàng hệ thống đã được nâng cấp, các mục hàng hóa đã được mở rộng. Xin hỏi kí chủ cần gì?'
bảng thống báo đột nhiên hiện ra, góc dưới bên trái còn có một biểu tượng cái loa ý hãy nói thứ mình cần.
Xem nào... ngươi có thứ gì đó giúp ta dịch dung chứ? Hay là che mặt đi cũng được
'Đang tìm...' 'Xin lỗi kí chủ, thuật dịch dung hiện chưa được đưa vào cửa hàng'
Ôi trời...
'Đề xuất: Kí chủ nên dùng Hư vô để thay thế. Coi như tạ lỗi, hệ thống sẽ giảm giá 10% cho kí chủ'
Hư vô? Là gì vậy?
Hệ thống ngay lập tức đáp lại bằng một bảng thông tin của Hư vô
'Tóm tắt: Hư vô là mặt nạ chuyện dùng để ẩn dấu khí tức. kí chủ đeo vào, cho dù người đang đứng trước mặt người khác, họ cũng không nhận ra'
Thật sao? Mua! Y Dạ hí hửng.
'Cảm ơn kí chủ đã mua hàng. Tài khoản bị trừ 1400 kim tệ'
Giá trong cửa hàng hệ thống sau mỗi lần cập nhật lại càng nâng lên a... Kim tệ của bảo bảo cầm mạng che mặt trong tay mà Y Dạ thấy tiếc tiền kinh khủng.
*Giá chát thế thì hi vọng nó cũng nên hoạt động xứng đáng với cái giá của nó* Y Dạ đeo Hư vô lên rồi tiến vào trong tiệm bánh.
*Quao!!! Cái gì thế này? Nhiều bánh quá đi mất!!* Y Dạ nhìn bánh ngọt trưng bày khắp cửa hàng mà sáng mắt lên
Nhìn ngon quá đi mất! Mình muốn nếm tất cả quá! Y Dạ áp sát vào, ngắm kỹ từng cái bánh.
Lấy cái này, cái này, cái kia, cái kia nữa! Tất cả đều muốn lấy!! - said lòng đam mê ăn uống của Y Dạ.
Nhìn ngon quá đi mất, có bao nhiêu loại bánh nhỉ? Y Dạ đảo mắt khắp cửa hàng.
Nhìn qua chắc hơn 20 loại... suy nghĩ một lúc, Y Dạ cười gian Hí hí, có bao nhiêu loại thì lấy bấy nhiêu thôi, mỗi loại cứ lấy một hai cái, ăn xem cái nào ngon thì sẽ quay lại mua nữa. Dù sao A Linh với nương bây giờ cũng không quản được mình
Với cái suy nghĩ đó, Y Dạ thản nhiên lấy từng loại bánh, mỗi loại lấy một cái, loại nào nhìn thích hơn nữa sẽ lấy hai cái. Cứ thế tổng cộng Y Dạ đã lấy đúng 53 cái bánh ngọt.
Xách tới quầy thanh toán mà trưởng quầy giật hết cả mình.
Của tiểu thư tổng cộng hết 563 kim tệ ạ
Của ông đây
Cảm ơn tiểu thư
Thanh toán xong đâu vào đấy thì Y Dạ vui vẻ xách bánh ra đi, ông trưởng quầy kia cũng vui vẻ đếm tiền.
Hở? Kim tệ từ đâu ra mà nhiều thế này? Sau khi Y Dạ ra khỏi cửa thì Hư vô liền phát huy tác dụng.
Hình như có người vừa mua hàng? Trưởng quầy nhìn số tiền trên bàn rồi quay qua kiểm tra lại số lượng bánh.
Đúng là mỗi loại mất một cái... à loại này mất hai, loại kia cũng mất hai... ông trưởng quầy chóng mặt, quay qua hỏi người làm trong tiệm Vừa này có người tới mua bánh sao?