Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 88: Chương 88: Lại tới Hồng La




Quào! Bây giờ chắc cũng phải mét 30 rồi ấy chứ nhỉ? Liễu Anh Chi trầm trồ

Muội cao hơn cả chúng ta này! Liễu Anh Dạ dùng tay đo.

Không đâu! So với những đứa trẻ 11 tuổi khác thì là do hai người lùn thôi ạ Y dạ cười.

Cơ mà nói thế thì muội vẫn cao rồi đấy, nửa năm trước là 1m2 bây giờ tăng lên thêm cỡ 6cm nữa rồi! La Nguyên Nguyên xoa đầu Y Dạ.

Tỷ đo được chiều cao của muội bằng mắt à?

Cho ta một con số của lần đo gần nhất thì ta ước lượng ra được

Mấy tỷ đã mua được cái gì cho mình chưa ạ? Y Dạ lại đánh trống lảng.

Chưa, chưa có chọn được. Ta nghe nói thì rất lộng lẫy, hoành tráng như kiểu cái gì cũng có nhưng thực chất lại chẳng có cái gì Liễu Y Tịnh lắc đầu.

Vậy chúng ta về thôi! Muội chả thích cái gì ở đây cả! Y Dạ quay người, lại dắt tiểu Viên đi xuống.

Mấy người còn lại cũng nhún vai, quyết định đi xuống theo.

A! Chờ đã! Các vị công chúa! Sao các vị lại về sớm thế? Các vị không chọn được mẫu nào đẹp cho mình sao? Ông chủ thấy bọn họ ra về tay không liền chạy tới.

Chúng ta chẳng thấy có gì đặc biệt, không thơm như tiếng đồn nên đành đi về thôi! La Nguyên Nguyên cười nhưng không có ý cười.

Tại... tại sao chứ? Chúng tôi ở đây có rất nhiều mẫu vải đẹp cơ mà? ông chủ Phong Nguyệt phường lúng túng.

... chúng ta cũng thấy đẹp đấy nhưng... La Nguyên Nguyên cũng không có lý do gì mà dứt ra cho màu. Liễu Anh Chi thấy vậy bèn nói thầm với La Nguyên Nguyên vụ lúc nãy của Y Dạ.

À! Có vị trưởng quầy nào đó của các người đắc tội tiểu muội của chúng ta rồi nên hiện tại không có nhã hứng! Tam biệt! La Nguyên Nguyên sau khi đổ hết lỗi cho vị trưởng quầy nào đó thì liền chuồn nhanh vào trong xe.

A... vâng! Rất xin lỗi các vị!! ông chủ lúc đầu còn hơi ngơ ngác nhưng khi thấy xe ngựa đã chuyển bánh thì liền gọi vọng theo và tất nhiên không nhận được hồi đáp.

Nhìn cái bản mặt của ông ta khi đi vào là biết có người sắp gặp rắc rối rồi.

Hai xe ngựa của Y Dạ và hội Liễu Y Tịnh dừng lại ở Hồng La lâu.

Bọn họ xuống xe, vào Hồng La lâu nghỉ chân.

Ồ, các vị công chúa! Hôm nay lại tới đấy à? Bà chủ Hồng La cũng vui mừng đón tiếp.

Vâng! Bà sẽ lại thiết đãi bọn ta như hôm qua chứ? Liễu Y Tịnh cười cười.

Tất nhiên rồi! Mời các vị công chúa vào! Phòng của các cô hôm qua ta vẫn còn để đó a! Bà ta vui vẻ dẫn họ lên lầu.

......

Chị, hôm qua chị đi ở đây ạ? tiểu Viên sau cả buổi dài mới chịu mở miệng.

Ừm, hôm qua ở đây! Nhìn xem chị còn quên cái ô của chị ở đây này! Y Dạ vui vẻ khi nhận lại được cái ô mua khi ở hội chợ.

Hôm qua công chúa còn mua hai nô lệ nữa! A Linh tỷ đã rất ngạc nhiên đấy! A Tiêu thêm miệng vào.

Nô lệ? Để làm gì ạ? tiểu Viên nghiên đầu.

Chị thấy bọn họ có chút tội nghiệp nên thu bọn họ về thôi! Chứ không phải là cô thấy chúng có liên quan tới nam chính à? hệ thống liền hiện lên trên đầu Y Dạ, cười cười.

Công chúa thật là tùy hứng mà, chúng ta đâu có thiếu người cơ chứ? A Tiêu bĩu môi.

Phải! Chúng ta cũng không thiếu tiền! Bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ, thu về biết đâu sau này lại có ích Y Dạ thản nhiên nói.

A Tiêu nghe thế cũng chỉ biết cứng họng, im lặng không nói gì thêm nữa.

'Cốc! Cốc!'

Để nô tì mở cửa

Y Dạ! bọn La Nguyên Nguyên tràn vào phòng.

Có chuyện gì vậy ạ? Y Dạ nghiêng đầu.

Bà chủ Hồng La lúc nãy đã nói với chúng ta vài phường thêu khác đấy! Hay là chúng ta đi đi? La Nguyên Nguyên gợi ý.

Mnm... muội muốn hồi cung cơ, muội sẽ lại nhờ phường thêu trong cung may cho vậy! Muội lười mấy vụ chọn đồ này lắm! Y Dạ nhăn mặt.

Thôi nào! Đi đi mà! Phường thêu trong cung chỉ biết làm quần áo thật đẹp cho phụ hoàng thôi! Chúng ta không hợp với mấy loại quần áo màu mè đó! La Nguyên Nguyên dụ dỗ.

Tiểu thập tam à! Đi đi! Chúng ta ghét phải về cung lắm! Liễu Anh Chi dường như cũng bị La Nguyên Nguyên cho ăn phải cái gì rồi, tới dùng mắt long lanh nhìn Y Dạ.

Tiểu thập tam a! Đi đi! Ta muốn dạo phố! Ta muốn đồ ăn ngon a! Liễu Anh Dạ cũng một mặt háu ăn nhìn Y Dạ. Chỉ Liễu Y Tịnh là không thấy bóng đâu.

Haizz! Được rồi! Muội sẽ đi! Nhưng mà sau khi ngủ trưa dậy mới đi, hôm nay muội thấy hơi mệt trong người nên muội muốn nằm lắm! Y Dạ nói rồi nằm ngửa ra giường.

Tiểu Viên, cục cưng à! Em có muốn đi dạo cùng bọn ta không nè? Em chưa bao giờ được Y Dạ cho đi chơi trong kinh thành mà nhỉ? La Nguyên Nguyên quay qua dụ dỗ tiểu Viên.

Vâng, nhưng... tiểu Viên nhìn Y Dạ.

Không, không! Dùng tiểu Viên lôi muội dậy cũng vô ích thôi! Muội đói bụng! Muội buồn ngủ! Y Dạ nhúc nhối.

Vậy thì theo ta! La Nguyên Nguyên kéo Y Dạ dậy. Đưa sang phòng cho Liễu Y Tịnh.

Muội ở lại đây cùng đại tỷ tỷ đi nhé! Chúng ta sẽ dẫn tiểu Viên và A Tiêu đi theo!

Cái?! Đó là thức thần và nô tì tâm phúc của muội cơ mà? Y Dạ toát mồ hôi.

Xin lỗi công chúa! Vì sự nghiệp thời trang, nô tì sẽ đi theo nhị công chúa! A Tiêu cúi đầu.

Chị yên tâm đi! En sẽ ngoan mà! tiểu Viên lật mặt nhanh như chớp.

A! Khoan đã!... Y Dạ chưa nói hết câu thì bọn họ đã chạy đi ... ta còn chưa cho hai người đi mà...

Liễu Y Tịnh ngồi đọc sách thấy tình hình thì liền tới vỗ vai thông cảm cho Y Dạ như có lệ rồi quay lại đọc sách tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.