Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ

Chương 62: Chương 62: Nương thân tới đón




'Hỏa diệm bộc phát'

Liễu Y Tịnh từ trên vòm chắn của Y Dạ, thổi lửa ra tứ phía, đốt hết nước xung quanh, ngăn cản sự dẫn điện. Lại còn tự đốt xung quanh mình, làm khô người rồi quay qua đối phó với mấy tia sét có khả năng nhắm tới cô.

Làm sao mà tỷ có thể điều được lực để không đốt luôn cả mình như vậy chứ? Y Dạ cười trừ.

Trong khu vực Y Dạ đứng, sét đánh tới ít nhất, nước bị đốt cho bốc hơi hết, sét phía trên đánh xuống thì Liễu Y Tịnh giải quyết được cả, chút trò vạt của Y Dạ chả làm được gì tỷ tỷ của cô.

Tiểu muội, muội cũng thật biết sử dụng mấy cái mẹo vặt của muội đấy Sau khi xử lý đâu ra đấy, Liễu Y Tịnh quay qua lạnh nhạt nói một câu rồi mạnh mẽ lao tới đấm nát vòm chắn của Y Dạ.

Y Dạ trong lúc đang bất ngờ thì liền rơi vào thế bị động. Liễu Y Tịnh đấm nát được mái chắn rồi liền tấn công tới tấp, không cho Y Dạ có cơ hội phản lại.

Liễu Y Tịnh hiện tại chiêu nào chiêu nấy đều truyền linh khí vào, sát thương tăng cao. Y Dạ ở thế bị động, chống đỡ còn khó phản đòn là không thể. Trong vòng 10 chiêu của Liễu Y Tịnh, Y Dạ đã nhanh chóng bị thương tứ chi.

Tay đã bị roi đánh, vết thương ứa máu, chân bị đánh vào phần xương và gối làm ê ẩm và chuyển động khó khăn. Cả người chỗ nào cũng thấy có vết roi trừ mặt.

*Tỷ tỷ đúng là tuân thủ quy tắc đánh người không đánh mặt mà* Y Dạ nghĩ thầm.

Oái!! Trong phút lơ là, Y Dạ bị Liễu Y Tịnh đạp xuống sàn, người nằm sấp, hai tay bị khóa, không thể chuyển động được.

'Văn tự sức mạnh: Gai hấp thụ' Liễu Y Tịnh mở một văn tự, đám gai mọc ra trói chặt lấy Y Dạ, hút đi linh khí của cô.

Ư! Y Dạ cố gắng chuyển động nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Định mở văn tự nhưng người bị trói, miệng còn bị Liễu Y Tịnh dùng băng bịt lại. Y Dạ bất lực, chỉ còn biết chờ khi linh khí bị hút hết, mấy cây gai này sẽ thả ra.

'Bịch' như Y Dạ đoán, lát sau, đám gai kia như đã hút đủ, thực sự thả Y Dạ ra.

Ư ~! Ta không ngờ bị hút linh khí lại mỏi như vậy Y dạ nằm bẹp dưới sàn đấu, than thở.

Muội muội ngoan... chịu thua chứ? Liễu Y Tịnh thờ ơ hỏi.

Khô ~ông! Y Dạ cau mày.

Được thôi! Ta chịu thua! Cho muội thắng đấy! Liễu Y Tịnh thở dài một tiếng rồi bước khỏi võ đài, coi như thua.

Hả?! Tại sao? Y Dạ ngạc nhiên, vội vàng bật dậy.

Tại sao á?... Ừ thì.. Kia kìa! Liễu Y Tịnh chỉ về hướng mặt trời đã dần khuất bóng và nơi cổng ra có bóng hai vị nương thân đang toát ra hàn khí.

Nươ... nương! Y Dạ bắt đầu lo sợ.

Nhìn sang thì ngoài nô tì ra, La Nguyên Nguyên, La Bác Triệt và Lâm lão tướng quân đã chuồn từ đời nào. Lão tướng quân còn để lại trên bàn một tờ giấy, ghi rằng: Xin lỗi hai vị công chúa, tới giờ rồi, ta phải về với phu nhân nhà ta đây.

Cái vị tướng quân này, chiến công oanh liệt, khí thế mạnh mẽ tới đâu nhưng cả kinh thành đều biết ông ta sợ nhất là phu nhân. Cả đời chưa làm gì khiến phu nhân nhà mình khó chịu, phu nhân lên giọng thì liền cúp đuôi chạy về.

*Từng nghe danh lão tướng quân sủng vợ như trời, sợ vợ hơn vua, cứ tưởng là A Tiêu nhà mình chỉ đùa thôi chứ...* Y Dạ cười trừ.

Liễu Y Tịnh mặt than bị hoàng hậu xách tai lôi về, còn Y Dạ thì tình trạng cũng không hơn là mấy.

Cô nương, tối nay mẫu nữ ta sẽ có một cuộc trò chuyện dài đấy! Chiêu Mẫu Đơn nói với giọng mềm mại đáng sợ.

A... Vâng Y Dạ tiu nghỉu, ngoan ngoãn theo đuôi Chiêu Mẫu Đơn hồi cung.

.....

Chị về rồi? tiểu Viên đang cùng A Tiêu ngồi ngoan ngoãn trong phòng đọc sách chờ Y Dạ.

Haaa~~ Chị về rồi đây Y Dạ thở dài thườn thượt, người khuỵu xuống dần dần

Công chúa? A Tiêu thấy dáng vẻ mệt mỏi của Y Dạ, nhanh chóng chạy tới ôm Y Dạ lên.

A~ Hôm nay ta thấy mệt quá đi...

Y Dạ như người không xương, để yên cho A Tiêu bế, đặt lên giường.

Hôm nay chị đã làm gì thế? tiểu Viên lo lắng.

Hôm nay chị đã dành cả chiều thực chiến với các ca ca và tỷ tỷ... Chị đã quá xem thường việc vận động mỗi ngày rồi.

... Công chúa bình thường chỉ ăn,nằm rồi đọc sách, nặc mùi thư sinh mà tự nhiên lại nhay ra đánh đấm liên tiếp thế không bị mỏi cơ mới lạ A Tiêu đánh trúng ngay tâm đen Y Dạ.

Ồ... ra là do bình thường chị quá lười tiểu Viên tự nhiên mất tín nhiệm, mặt khó ở.

Á... chỉ là vài ngày gần đây ta phải chuyên tâm học các văn tự cao cấp thôi mà Y Dạ cười trừ.

Hừm! Hẳn là thế tiểu Viên dùng tay bóp mạnh phần vai Y Dạ.

Á! Á! Đau đấy Y Dạ kêu lên.

Công chúa, dù người mỏi thế nào cũng nên thay đồ trước đã, người của người dính cả máu rồi mồ hôi rồi cả đất với bụi nữa. Người mà để thế này Chiêu phi nương nương sẽ cho người ra ở với đám ngựa hoàng cung đấy! A Tiêu hảo tâm nhắc nhở.

Ài... phải rồi! Phải thay đồ, lúc này nương với ta đã có một cuộc nói chuyện dài, ta không muốn lại sang bên đó uống trà suy ngẫm với người nữa đâu! Y Dạ tái mặt, bò lê lết dậy rồi chuẩn bị đi thay đồ.

- -----

Cầu like, cầu phiếu ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.