Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia!

Chương 6: Chương 6: vô đề




"Cốc...cốc...cốc" Tiếng gõ cửa vang lên

"CỐC... CỐC....CỐC" tiếng gõ cửa càng ngày càng mạnh

"RẦM..." Trạch Nhiên đạp cửa xông vào, bước nhanh lại chiếc giường nhìn con mèo lười nào đó có tướng ngủ cực xấu.

Đầu thì nằm dưới đất, chân thì ở trên giường, chăn gối thì bay tung tóe trên sàn, miệng không biết đang nói nhảm cái gì.

"Bà chị của tôi ơi dậy giùm tôi một cái, mặt trời sắp lặn luôn rồi." Trạch Nhiên đi lại đá đá vào người Băng Tâm.

"...." không động tỉnh

"Nè, dậy mau tôi có chuyện quan trọng muốn nhờ chị này, làm gì mà ngủ như chưa từng được ngủ vậy" Trạch Nhiên nhẫn nhịn nói tiếp.

"...." không tiếng động

"Anh hai, tiểu Diên Diên không dậy, anh mau lên xử lý!!!" Trạch Nhiên la lên.

Người nào đó nảy giờ ngủ như chết nghe được từ "anh hai" thì giựt mình đứng lên la lớn:

"Á...TÔI THỨC RỒI KHÔNG CẦN LÊN ĐÂY!!"

Ai ngờ cô nhìn xung quanh phòng không thấy em trai "khối băng" đâu chỉ thấy Trạch Nhiên cả người run rẩy vì nhịn cười.

"Thằng nhóc này dám lừa bà hả!!!?" Cô hét vào mặt Trạch Nhiên

Còn Trạch Nhiên không nhịn cười được nữa mà cười lớn, không để ý hình tượng cười lăn qua lộn lại.

"Ha ha haaaaaaaaa....."

Cô đập chiếc gối vào đầu cậu sao đó đi thẳng vào nhà vệ sinh VSCN, không để ý ai đó đang ôm chiếc gối cười như điên.

-------------****--------------

"Anh Diên đẹp trai tha lỗi cho em đi mà, lần sau không hù như vậy nữa." Mà lần sau tôi gọi điện thẳng cho anh hai luôn hừ hừ, Trạch Nhiên còn kèm theo một câu mà không dám nói ra, bên ngoài nịnh hót, bên trong đã thầm mắng hơn trăm lần.

Cô không quan tâm cái miệng ai đó cứ luyên thuyên không dứt, cô chỉ ngồi ăn phần cơm của mình.

"Chị đừng bơ em mà, em thật sự biết lỗi rồi, A...hay em lén mua bánh pudding tạ lỗi nha." Trạch Nhiên mặt dày nói tiếp sau đó nhớ tới gì đó giơ lên một ngón tay.

Cô liếc nhìn Trạch Nhiên một cái rồi ăn tiếp.

Trạch Nhiên thấy vậy giơ hai ngón tay:

"Em mua hai cái cho chị nha, chị cũng biết anh hai không cho chị ăn nhiều mà, hai cái là tới giới hạn rồi."

Lần này cô động rung, suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói:

"Được, nhưng gọi là anh chứ không được gọi chị, cậu thấy tôi giống con gái lắm hả!?"

"Thì chị vốn là con gái." Trạch Nhiên nói mà không cần suy nghĩ, sau đó nhìn thấy ánh mắt bén như dao của ai đó thì không có tiền đồ sửa lại:

"Ý em là chị.....à không.... anh rất giống con trai....hơ hơ.... hơ hơ"

"Hừ....lại bị anh trai cấm túc đúng không!?" Cô hừ lạnh rồi hỏi

"Đúng vậy." Trạch Nhiên

"Kì này lại bị gì!?" Cô

Trạch Nhiên đỏ mặt, ấp a, ấp úng nói:

"Thì....ngồi trên...xe....không cẩn thận đạp chân ga nên đâm vào tường."

"Tự nhiên đạp chân ga!?" Cô không quan tâm hỏi cho có lẹ

"Làm tình trên xe." Trạch Nhiên

"Phụt..." một ngụm nước bay thẳng vào mặt Trạch Nhiên

"Khụ...khụ khụ.....ha ha aaaaa"

Giờ tới cô cười không để ý hình tượng.

"Chị...à không...anh có thôi đi không!? " Trạch Nhiên lấy khăn lau mặt, sau đó đỏ mặt hét lên, nhưng đổi lại là giọng cười ai đó càng lúc càng lớn.

Khoảng mười lăm phút sau cô cười không còn hơi sức, giọng nói thì có chữ nghe được có chữ không:

"Ha ha....làm...làm tình trên xe.... vận động kịch liệt quá....nên.. ha ha....nên đạp chân ga....ha ha...đâm vào tường... anh đây tưởng tượng thôi cũng...tiếu lắm rồi.... sao chú không đậu xe gần trụ cảnh sát, lỡ chân đạp một cái chiếc xe lao vô đó nói chuyện với mấy anh cảnh sát cho vui, chừng nào hết vui anh đây chuộc chú ra."

"Anh còn nói, vì chuyện đó anh hai không những cấm túc còn đóng băng tài khoản của em luôn rồi." Trạch Nhiên một bộ đau lòng nói

Nghe xong Băng Tâm thót lên một câu làm Trạch Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi

"Vậy chú nói với anh làm gì!?"

"Thì nhờ anh giúp, không có tiền sao em sống nổi. " Trạch Nhiên nói với giọng nói đầy uất ức

"Ờ....nhưng anh không có tiền cho chú, đi xin người khác đi, anh đây là kẻ lang thang, bị đuổi ra khỏi nhà thì làm gì giúp được chú." Cô nói như người bị đuổi là người khác chứ không phải cô vậy.

"Anh có thể nói giùm anh hai giúp em mà." Trạch Nhiên nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ

"Cậu sợ khối băng kia!?" Cô hỏi một cách chân thành.

Trạch Nhiên không suy nghĩ gì mà gật đầu trả lời:

"Đương nhiên sợ rồi, không sợ em nhờ anh làm gì!?"

"Cậu sợ..... " Băng Tâm hơi dừng một chút sau đó hét lên:

"TÔI CÒN SỢ HƠN CẬU!!!!"

Thế là cuộc nói chuyện dừng lại ngay tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.