Editor: demcodon
Ngày hôm sau đếm ngược đến tháng 12, gần đây tuyên truyền rất dày đặc, phim truyền hình <Nổi tiếng gió> được mọi người chú ý do đài truyền hình địa phương nổi tiếng nào đó phát sóng ra.
Năm nam diễn viên nổi tiếng có kinh nghiệm bản thân tạo ra niên độ phim gián điệp huyền nghi dân quốc đáng giá chờ mong nhất, nhanh chóng hấp dẫn sự chú y của các fan lộ và nhan khống.
Ngày đầu phát sóng ratings đột phá 1, tỷ lệ lượt xem trên mạng dẫn cũng lập tức đánh bại hai bộ phim tình yêu đô thị và một bộ phim cổ trang gây sốt trước đó, trở thành thời kỳ hoàng kim của phim truyền hình hoàn toàn xứng đáng hắc mã.
Trong phim tập hợp tiểu thịt tươi được fan đặt nick name là: <Phim truyền hình niên độ có giá trị nhan sắc cao nhất>.
Ở trong tập đầu tiên, năm diễn viên chính trước sau lên sân khấu, còn đồng loạt bộc lộ quan điểm trước màn ảnh, lấy một bộ quân phục thu phục các fan mê trai.
Ở trên mạng cũng nổi lên cơn sốt nghị luận cốt truyện và nhân vật.
[A a a! Hà Tịch chúng ta quả thật đẹp trai đến mức phá trời! Ôm Hà Tịch không buông tay!]
[Vệ Hà Tịch mặc quân phục hai lần, quả thật rất đẹp. Nhưng không nghĩ tới XXX cũng rất thích hợp đó!]
[Trời ơi, ông xã nhiều như vậy, kêu tôi chọn làm sao đây?]
[Ôm Hà Tịch đi, giấu đi không cho xem!]
[Thật sự quá đẹp! Ai nói chúng ta chỉ có giá trị nhan sắc? Xé nát miệng hắn!]
[Không phải fan bất luận kẻ nào, nhưng bị gom fan, thật sự rất đẹp! Cuối cùng không phải phim chiến tranh huyền huyễn tay không xé quỷ.]
[Thật sự là cám ơn trời đất, Hà Tịch chúng ta không có đóng phim nào đó. Bằng không thì không có diễn xuất sắc có thể nhìn như vậy!]
--- ---
Lúc này Vệ Hà Tịch đã vào đoàn. Bởi vì cảnh quay trong ngày không phải quá nhiều, nên ở trong khách sạn lướt di động,vừa nhìn vừa đắc ý.
Lúc này trợ lý gọi điện thoại cho y.
“Anh Hà Tịch, anh ở bên đó có ổn không?” Giọng điệu trợ lý nói chuyện thật cẩn thận, giống như không chỉ nói cho một mình y nghe.
Buổi sáng lấy cớ nghỉ ngơi nên Vệ Hà Tịch vừa nghe thì biết bên đoàn phim đang thúc dục. Y suy nghĩ nói: “Còn hơi khó chịu... Nhưng anh sẽ qua đó, bằng không ở khách sạn trong lòng cũng nhớ thương bên đoàn phim. Ừm, trước tiên đến hóa trang đi, miễn cho chậm trễ đoàn phim.”
Sau khi cúp điện thoại, y thong thả ung dung mặc quần áo vào, ngồi xe bảo mẫu của mình chạy đến phim trường.
Lúc này là 10 giờ sáng, đối với người ngủ nướng cuối tuần mà nói tuyệt đối không tính trễ. Nhưng đối với đoàn phim mà nói đã là lúc rất bận rộn, nhân viên phim trường gần như không có lúc rãnh rỗi. Cho dù lúc diễn viên đang quay phim thì bọn họ cũng chạy tới lui hai tổ A - B đưa đạo cụ.
“Bởi vì buổi sáng anh không thoải mái nên quay cảnh khác trước. Bên tổ B đã quay hai cảnh.” Trợ lý đến phim trường giúp Vệ Hà Tịch “xem cảnh” đi tới nhỏ giọng báo cáo.
Một đoàn phim bình thường chia làm hai tổ, thậm chí ba tổ cùng tiến hành quay. Như vậy có thể đề cao hiệu suất diễn viên và sử dụng sân cảnh, thời gian quay ngắn lại, tiết kiệm chi phí.
Bình thường tổ B quay là cảnh vai chính không có xuất hiện, hoặc là cảnh vai chính không hoàn toàn xuất hiện.
Ngay từ đầu ở <Truyện Tú Anh>, cảnh Lương quốc và Lê quốc là không gian hoàn toàn khác. Cho nên tình huống hai tổ cũng hoàn toàn không có đối diễn.
Tổ A quay cảnh nam - nữ vai chính ở Lê quốc, mà tổ B quay mấy diễn viên khác ở Lương quốc, hoặc là một số cảnh nhỏ hoàn toàn không có xuất hiện diễn viên chủ chốt.
Vệ Hà Tịch biết buổi sáng bên tổ B này ngoại trừ một cảnh y và “mẫu phi”, “cữu cữu” và “hoàng huynh”, mấy cảnh khác đều là đoạn ngắn càng không quan trọng. Cho nên cũng không rất sốt ruột.
Diễn viên đóng vai “Lý Hoàng quý phi” và “Lý thượng thư” đều là diễn viên gạo cội kỹ thuật biểu diễn xuất chúng. Vệ Hà Tịch vừa đến lập tức hơi tiều tụy giải thích với bọn họ, giải thích nguyên nhân mình đến trễ.
Vừa rồi phó đạo diễn bên này đưa cảnh sau quay trước, bọn họ cũng không tính chờ không. Cho nên thấy Vệ Hà Tịch quả thật giống như có chút không thoải mái cũng không nói thêm gì.
Nhưng Diệp Phong đóng vai Tam hoàng tử Cao Cảnh Hạo, cũng chính là “hoàng huynh” của Vệ Hà Tịch lại cười như không cười nhìn Vệ Hà Tịch.
Hắn là một người thần tượng đã từng cũng hot qua, chỉ là không quá phù hợp với thẩm mỹ của mấy cô bé trẻ tuổi, dần dần cũng không còn nổi. Nhưng Diệp Phong là xuất thân chính quy, kỹ thuật biểu diễn vẫn vững vàng, lấy được vai này hoàn toàn là thông qua thử vai, thuộc về phái thực lực.
Bàn về thời gian ra mắt, Vệ Hà Tịch khẳng định kém hơn người ta. Nhưng nếu bàn về sự nổi tiếng hiện tại vậy vẫn là Vệ Hà Tịch dẫn đầu thật xa.
Vệ Hà Tịch chú ý tới biểu hiện của Diệp Phong biết đối phương không tin cách nói “không thoải mái mà tới trễ” của y. Y không để Diệp Phong vào mắt. Cho nên chỉ chào hỏi qua loa đã đi đến phòng hoá trang làm tạo hình.
Lúc này có nhân viên ở bên cạnh nghị luận: “Có lẽ là khoảng thời gian trước chạy tuyên truyền mệt, nhìn thấy hôm trước và ngày hôm qua anh ấy cũng không ở trong đoàn là đi tham gia hoạt động tuyên truyền <Nổi tiếng gió>.”
“Tối hôm qua tôi dùng tài khoản hội viên xem hai tập, thật sự rất nhiều trai đẹp, nhìn muốn hoa mắt!”
“Thật sao? Nhanh nhanh, đưa tài khoản của cô cho tôi mượn dùng!”
“Vệ Hà Tịch trông đẹp trai, kỹ thuật biểu diễn cũng không tệ, ít nhất nhìn không có cảm giác không thích hợp. Trong <Nổi tiếng gió> XX và XXX rõ ràng kém hơn, xem đến tôi đều phạm vào chứng cứ xấu hổ.”
“Đây cũng là chuyện không có biện pháp, chung quy cô muốn đẹp, còn muốn kỹ thuật biểu diễn tốt. Vậy không phải chuyện dễ dàng.”
“Không phải nói tối hôm nay có Đàm Cánh Xuyên trong <Truy đuổi> sao? Không biết có đẹp hay không.”
“Tác phẩm của nam thần hẳn là không kém đâu. Nhưng nghe nói đoàn phim <Truy đuổi> thật ra quay theo hướng chính kịch, không biết có thể quá nghiêm túc hay không. Tôi có thể không chịu nổi loại giọng này.”
“Tôi cũng cảm thấy... tối hôm nay vẫn nên xem <Nổi tiếng gió>. Ngày mai xem bình luận mới quyết định muốn đuổi theo <Truy đuổi> hay không.”
--- ---
Diệp Phong ở bên cạnh chờ lượt mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của nhân viên, trong lòng không cho là đúng. Vừa rồi lúc hắn không có việc gì thì cũng mở <Nổi tiếng gió> ra xem. Kỳ thật nói trắng ra chính là một bộ phim thần tượng!
Chỉ là đem bối cảnh chuyện xưa đặt ở thời dân quốc, gia nhập nguyên tố gián điệp. Bên trong có rất nhiều chi tiết, chỉ cần người xem phim hơi nghiêm túc một chút đều có thể nhìn ra vấn đề.
Có đôi khi khán giả xem phim có lẽ chỉ cần xem hình ảnh cảnh đẹp ý vui là được, cũng không theo đuổi nội dung cốt truyện và logic.
Chẳng những Diệp Phong cảm thấy loại cốt truyện này không chịu nổi “tìm tòi nghiên cứu“. Một khi có người chú ý đến “nội hàm” tập phim có lẽ cũng sẽ lập tức xuất hiện.
Ngược lại, mặc dù tối hôm nay <Truy đuổi> mới bắt đầu phát sóng. Nhưng giá trị chờ mong của Diệp Phong rất cao. Hắn đi qua xem Lục Dương quay phim, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một người mới cái gì cũng cần đạo diễn đến dạy, không nghĩ tới lại thấy được một người giống như “tay già đời” quay phim rất nhiều năm.
Hơn nữa “tay già đời” này tuyệt không nóng nảy giống như diễn viên trẻ tuổi trẻ, rất trầm ổn. Có đôi khi hiệu quả diễn xuất hiệu quả không giống như đạo diễn muốn, ăn NG* cũng không hoảng loạn, rất nhanh đã có thể điều chỉnh lại.
(*NG: viết tắt của từ not good. Ý nói tới những cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng.)
Làm diễn viên ai không NG qua? Đáng sợ nhất chính là không phải NG, mà là vì NG rối loạn tinh thần, hỏng tiết tấu.
Diễn viên tốt sau khi NG có thể lập tức điều chỉnh trạng thái, càng cản càng hăng. Mà rất nhiều người mới bởi vì kinh nghiệm không đủ, tâm lý cũng không đủ mạnh mẽ, rất dễ dàng chịu ảnh hưởng từ NG, càng bị đạo diễn kêu “cắt” càng khẩn trương, càng diễn không tốt.
Hiển nhiên Lục Dương không thuộc về loại này. Điều này làm cho Diệp Phong cảm thấy giật mình, cũng rốt cuộc hơi hiểu tại sao đạo diễn Tiêu Dương chọn “người mới” như vậy làm nam chính.
Mặt người ta là “mới”, nhưng thực lực tuyệt đối không “mới”! Hơn nữa theo Diệp Phong quan sát, Lục Dương này còn rất chăm chỉ. Diễn nam chính đã đủ mệt mỏi. Nhưng cậu chỉ cần có không cảnh thì chạy đi quan sát người khác quay. Đặc biệt là cảnh mấy diễn viên có kinh nghiệm, xem đến mùi ngon.
Lúc này Diệp Phong mới cảm nhận được đây chính là ưu thế người trẻ tuổi, thể lực tốt, tinh lực đủ! Muốn cho những diễn viên “già” bọn họ lúc chờ cảnh quay không nghỉ ngơi đàng hoàng còn chạy tới học tập. Vậy quả thật là muốn mạng bọn họ!
Nhưng Diệp Phong cẩn thận suy nghĩ một chút. Lúc trước mình ra mắt đỏ vận thì cũng không lớn hơn Lục Dương lúc này bao nhiêu. Nhưng có làm được trình độ như cậu vậy hay không? Chỉ sợ là không có...
Khi đó tuổi còn trẻ vừa thành danh tâm tư đều nóng nảy lên, diễn hai bộ gây sốt đã bị các fan vây quanh, nào còn có thể tịnh tâm xuống cố gắng nghiên cứu “tiết học” của mình chứ?
Có lẽ đây chính là tại sao một số có thể càng ngày càng hot, có một số lại... Nhưng hiện tại ý thức được điểm này có lẽ vẫn chưa quá muộn. Chỉ cần bày trạng thái tốt, một lần nữa bước từng bước mà đi cũng không phải không có khả năng hot lại!
--- ---
Lúc Diệp Phong đang tự hỏi vấn đề thì Lục Dương bên này phải về phòng hoá trang đổi tạo hình, vừa lúc đi ngang qua vị trí hắn đứng.
Diệp Phong vẫn chưa có ý thức được Lục Dương đi tới, chờ đối phương chủ động chào hỏi hắn thì hắn mới hồi phục lại tinh thần.
“Anh Diệp, buổi sáng tốt lành.”
Năm đó Lục Dương vừa quyết định đi phim trường Hoành Trì “hoành phiêu” thì chính là sự nghiệp của Diệp Phong trên đỉnh cao. Sau đó hắn nhận phim không quá lý tưởng, chậm rãi bắt đầu xuống dốc.
Nhưng Lục Dương rốt cuộc chứng kiến qua hắn huy hoàng. Cậu đối với người xuất thân chính quy, có kỹ thuật biểu diễn đều tỏ vẻ kính nể. Cho nên ở đoàn phim đối xử với Diệp Phong cũng giống như đối xử các lão tiền bối, rất lễ phép.
Diệp Phong nhìn thanh niên trước mắt, nghĩ lại Vệ Hà Tịch kia giả dối và có lệ cười, cảm thấy đối lập quả thật quá lớn!
“Tối hôm nay <Truy đuổi> sẽ phát sóng phải không? Tôi nhất định sẽ xem, cũng sẽ cho fan của tôi ủng hộ.” Diệp Phong cười nói: “Cậu bên này cũng cố gắng lên, vừa rồi nhìn thấy cậu đóng phim cảm giác rất tốt.”
“Cám ơn anh Diệp! Em nhất định sẽ cố gắng.” Sau khi Lục Dương nói lời cảm ơn Diệp Phong xong mới đi theo trợ lý tiếp tục đi về phòng hoá trang.
Nhìn Lục Dương đi xa, Diệp Phong cầm điện thoại trong túi áo khoác. Mặc dù sự nổi tiếng của hắn không bằng mấy năm trước. Nhưng vẫn có mấy fan trung thành, đăng Weio tuyên truyền cũng coi như không làm thất vọng người thật tình thật lòng chào hỏi.
* * *
“Tại sao làm khó 7:30 tối như vậy chứ?” Trong phòng bếp phát ra giọng thím Trương: “Tại sao chỉ còn 5 phút vậy?”
Hắc Bối cảm giác được thím Trương kích động và nôn nóng lập tức lắc mông nhỏ chạy tới, giống như đang trấn an bà.
Thím Trương thấy Hắc Bối chạy vào vốn muốn khom lưng ôm một cái nó. Sau đó nghĩ đến tuổi tác của mình và cân nặng của nó quyết định vẫn là bỏ qua eo mình. Vì thế đi song song với Hắc Bối đi ra phòng bếp, lập tức tiến về phía phòng khách.
Tông Chính Hải mặc dù không có biểu cảm gì như cũ. Nhưng trong giọng nói vẫn có hơi bất đắc dĩ: “Thím ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Thím Trương đã đi qua lại mấy vòng, bản thân bà không mệt thì người bên ngoài nhìn cũng mệt.
“Nhưng canh của thím... Quên đi, vẫn là xem phim truyền hình của A Dương chúng ta trước đi. Thím nhất định phải bắt đầu xem từ khúc đầu phim!”
Thím Trương dứt khoát cởi tạp dề ra, đi đến sô pha ngồi xuống: “Thím đã nói với chị Lý, chị Điền và chị Tôn. Tối nay bọn họ nhất định sẽ xem tivi, tuyệt đối không xem Vệ gì đó, chỉ xem A Dương chúng ta!”
Thím Trương biết được <Nổi tiếng gió> và <Truy đuổi> chiếu chung giờ. Trong <Nổi tiếng gió có một diễn viên chính rõ ràng chung một công ty với Lục Dương lại làm cho fan đi quấy rối và khi dễ Lục Dương, chính là vô cùng tức giận. Bà ước gì có thể nói với tất cả nhóm dì mua đồ ăn chung và nhảy múa ở quảng trường, nhất định phải ủng hộ <Truy đuổi>!
Tông Chính Hải dĩ nhiên là hoàn toàn không biết chị Lý, chị Điền và chị Tôn trong miệng bà. Nhưng cũng đoán ra chính là một nhóm chị em tốt của thím Trương, đối với cách làm “cùng chung kẻ địch” của người già này tỏ vẻ kính nể. Trên chiến trường muốn coi rẻ kẻ địch thì chiến thuật phải coi trọng kẻ địch, đây chính là vĩ nhân từng nói!
“A, đúng rồi, ngày mai cháu phải đi Đảo Thành làm việc, không ở dưới mí mắt thím không cho thức đêm!” Thím Trương thừa dịp tập phim vẫn chưa bắt đầu, đúng lúc Tông Chính Hải lại ngồi ở bên cạnh mình. Vì thế nhanh chóng nắm chặt thời gian dặn dò: “Cháu giúp thím trông A Dương một chút, nghe nói nam chính rất vất vả. Thím sẽ gọi điện thoại cho A Dương, hai đứa nhớ giám sát lẫn nhau đó!”
Tông Chính Hải ngẫm lại ngày hôm sau là có thể nhìn thấy người nào đó, khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Hắn gật đầu tỏ vẻ “phục tùng mệnh lệnh” của thím Trương.
“Canh không thể mang theo. Nhưng trong nhà còn dưa muối ăn sáng và điểm tâm có thể mang một ít, không biết thức ăn bên đoàn phim Đảo Thành thế nào?” Thím Trương lo lắng nói: “Thím là không lo lắng cháu ăn ngon hay không, chỉ sợ A Dương ở đoàn phim ăn không ngon.”
“Yên tâm, cháu sẽ đốc thúc em ấy ăn.” Hơn nữa là mặt đối mặt đốc thúc.
Thím Trương nghi ngờ nói: “Cháu sẽ có thời gian sao?”
Tông Chính Hải lại gật đầu lần nữa. Nhưng thím Trương lại thật sâu hoài nghi chuyện của Tông Chính Hải có khả năng bận rộn nhiều việc không thể trông Lục Dương.
Cũng may lúc này phía dưới màn hình tivi đã nhắc nhở, tỏ vẻ kế tiếp sẽ phát sóng <Truy đuổi>. Thím Trương bất chấp những việc khác, lập tức tập trung tinh thần chờ đợi thời gian quảng cáo 30 giây cuối cùng.
Tên phim nằm chung dấu hiệu đài truyền hình Hoàng Kim, nhạc đầu phim vang lên, <Truy đuổi> chính thức bắt đầu phát sóng!
Nhạc khúc đầu là ca sĩ nổi tiếng Tề Diệu sáng tác, từ soạn nhạc đến biểu diễn. Mà nhạc cuối phim và nhạc đệm chia nhau do nam chính Đàm Cánh Xuyên và nữ chính Dương Tư vượt giới hiến giọng.
Tông Chính Hải nhìn biên tập cắt nối đầu phim xuất hiện mỗi một hình ảnh của Lục Dương. Sau đó có thể nhân tiện nhớ lại lúc trước cảnh Lục Dương tìm hắn luyện tập đối diễn. Một chút cũng không cảm thấy mình đang ngồi ở trước tivi xem phim bộ, người ngoài nhìn thấy chỉ sợ là chuyện “sợ hãi” đến mức nào.
“Trời ơi, Dương Dương chúng ta thật sự rất đẹp trai!” Thím Trương nhìn thấy Lục Dương hóa trang ở trong phim quả thật rất hài lòng!
Tông Chính Hải nghe thím Trương ca ngợi trong lòng có một tia giống như đang nói chính hắn đẹp trai kiêu ngạo.
Ai biết ngay sau đó, thím Trương dùng giọng điệu càng khoa trương tiếp tục nói: “Hậu sinh này là ai vậy? Dáng vẻ cũng rất đẹp trai nha!”
Đàm Cánh Xuyên mang theo một gương mặt tà khí xuất hiện ở trên màn ảnh tivi, muốn có bao nhiêu rõ ràng thì có bấy nhiêu rõ ràng.
Tông Chính Hải: “...”
Thím Trương đang chờ Lục Dương xuất hiện lại màn ảnh lần nữa, thuận tiện chú ý hậu sinh đẹp trai kia một chút. Kết quả đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến bốn chữ -- “Kỳ thật cũng bình thường“.
Thím Trương không có nghe hiểu hắn đang hình dung ai, còn tưởng rằng Tông Chính Hải đang đánh giá nhạc đầu phim. Nhất thời nhịn không được quay đầu phản bác: “Đây là phim truyền hình Dương Dương đóng, sao có thể bình thường chứ? Cháu mới xem khúc đầu phim đã có kết luận, thật sự rất võ đoán!”
Bà suy nghĩ, lại tìm lý do cho Tông Chính Hải: “Có thể là bởi vì cháu không xem phim truyền hình cho nên không biết giá thị trường, đừng dùng xảo quyệt trên công việc của các cháu để xem tivi. Vậy sẽ mệt chết, biết không?”
Tông Chính Hải: “Thím nói đúng.” Hắn không dự định giải thích cái gì, chỉ ý bảo thím Trương tiếp tục xem tivi.
Thím Trương còn oán giận Tông Chính Hải làm chậm trễ bà xem khúc đầu phim, vừa xem vừa quở trách: “Cháu không hiểu, khúc đầu phim này học vấn rất lớn, có rất nhiều tình tiết cốt truyện quan trọng là có thể nhìn thấu bộ phim! Không được, đợi lát nữa chiếu tập hai thím nhất định phải xem hoàn chỉnh đầu phim!”
Hóa ra cho rằng nhóm dì xem phim truyền hình chỉ là tiêu khiển đơn giản. Hiện tại lại vì “độ chuyên nghiệp” của thím Trương mà ngủ đông.
Tông Chính Hải quyết định không thể tùy tiện đánh giá, miễn cho lại bị thím Trương “phê bình“.
--- ---
Lúc xem tivi thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng rưỡi lập tức trôi qua.
Khi nhạc cuối phim vang lên thì thím Trương bất mãn nói: “Tại sao phát sóng nhanh như vậy? Bọn họ gặp Phương Duệ, tiệc khiêu vũ hội khẳng định đi đến được, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì...”
Bà cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không quá vui vẻ: “Dương Dương chúng ta tốt như vậy, cô Ngô chẳng lẽ không thích sao? Thím chưa từng thấy cậu bé nào đẹp trai như vậy!”
Tông Chính Hải chấp nhận, đang suy xét có nên phụ họa hai câu hay không thím Trương lại bắt đầu bình luận: “Nhưng Phương Duệ cũng rất đẹp trai. Dương Dương chúng ta kỳ thật thua ở tuổi trẻ, chờ nó lớn bằng tuổi Phương Duệ này khẳng định còn đẹp trai hơn Đàm Cánh Xuyên!”
* * *
Tối đó <Truy đuổi> phát sóng ra, Lục Dương có cảnh quay cho nên không có nhìn thấy đài truyền hình chiếu. Nhưng chờ sau khi cậu về khách sạn lập tức xem đài chiếu lại trên mạng.
Lúc xem video thì có thể nhảy qua đầu phim và cuối phim. Nhưng Lục Dương hủy bỏ cài đặt này. Bởi vì cậu thật sự luyến tiếc để sót bất cứ một hình ảnh nào!
Lúc trước ở Hoành Trì làm diễn viên quần chúng, mỗi lần khi tập phim có mình đóng phát sóng thì cậu đều tìm thời gian xem không bỏ qua một tập, đi tìm hình ảnh của mình.
Có đôi khi hình ảnh của cậu có thể chỉ xuất hiện mấy tập. Thậm chí chỉ thoáng qua vài giây trong một tập. Nhưng đối với Lục Dương mà nói, mỗi lần nhìn đến bản thân xuất hiện ở trên màn hình. Cho dù là một bên mặt hoặc bóng dáng cũng đủ làm cho cậu kích động.
<Truy đuổi> là bộ phim đầu tiên cậu làm diễn viên chủ chốt, đối với Lục Dương ý nghĩa là hoàn toàn khác!
Xem xong hai tập đầu mặc dù đã rất trễ. Nhưng Lục Dương cảm thấy rất muốn nói hết với ai đó. Lúc này điện thoại cậu vang lên, Lục Dương vừa thấy tên lưu trong điện thoại lập tức cười bắt máy. Người biết hành trình của cậu, còn có thể canh thời gian chính xác như vậy, sao có thể còn có người khác?
“Alo? Anh có xem phim truyền hình không?” Lục Dương không đợi đối phương nói chuyện đã gấp không chờ nổi mà đặt câu hỏi, giống như rất hy vọng biết được đánh giá của đối phương, được khẳng định của hắn.
Tông Chính Hải không phụ chờ mong của Lục Dương lập tức trả lời: “Anh đã xem, rất tốt.”
Đối phương không phải loại tính cách sẽ tùy tiện khen tặng người khác. Cho nên có thể được đánh giá “rất tốt” điều này làm cho Lục Dương vui vẻ gấp bội.
Cậu không khỏi hỏi lại: “Tốt chỗ nào?”
Vấn đề này làm cho đối phương im lặng một chút. Lúc Lục Dương cho rằng Tông Chính Hải nói không nên lời tốt chỗ nào mà cảm thấy hơi thất vọng thì ống nghe truyền đến giọng nam trầm thấp mà cậu quen thuộc: “Chỗ nào cũng tốt... đặc biệt là chỗ có em.”
Lục Dương đột nhiên cảm thấy Tông Chính Hải giống như đang nói chuyện ở bên tai mình, cơ thể hơi căng thẳng, lỗ tai cũng trở nên nóng nóng.
“Tự em xem thấy thế nào?” Tông Chính Hải biết bây giờ Lục Dương muốn nói chuyện gì với hắn.
Quả nhiên nghe được câu hỏi của Tông Chính Hải, lực chú ý của Lục Dương lập tức bị đưa đến <Truy đuổi>, nói với hắn cảm nghĩ của mình.
Tốn cả buổi tối xem phim bộ, sau đó còn nghe thím Trương “thảo luận cốt truyện”, sắp đến lại căn cứ sắp xếp trước đó Lục Dương nói cho mình biết, tính chính xác thời gian gọi điện thoại qua.
Điều này nhìn qua chỉ là việc nhỏ “lông gà vỏ tỏi”, làm lên lại cảm giác tự nhiên như thế, thoải mái như thế. Đại khái là Tông Chính Hải chưa bao giờ tưởng tượng qua. Chỉ nghe giọng Lục Dương đã đủ làm cho Tông Chính Hải tiêu phí thời gian. Đương nhiên, nếu Lục Dương không sẽ thỉnh thoảng vui vẻ phấn chấn nhắc đến vị nam chính nào đó thì Tông Chính Hải cảm thấy bản thân sẽ càng thêm hài lòng!
--- ---
Trong lúc này, Đàm Cánh Xuyên đang ở một căn cứ điện ảnh nổi tiếng khác quay phim điện ảnh vừa tắm rửa xong cầm lấy di động xem tin nhắn, phát hiện không thấy đối phương trả lời hơi thất vọng.
“Ngủ rồi sao?” Hắn lẩm bẩm, lập tức gõ vào khung đối thoại: [Ngủ thì đừng trả lời, ngủ ngon, ngày mai lại trò chuyện.]
* * *
Bởi vì có lực kêu gọi của Đàm Cánh Xuyên, Dương Tư, còn có rất nhiều diễn viên chủ chốt tham gia làm bảo đảm. Báo cáo ngày <Truy đuổi> phát sóng ratings nhẹ nhàng phá 1.
Mặc dù nhìn qua không có trai đẹp tập hợp “náo nhiệt” như bên <Nổi tiếng gió>. Nhưng cũng nhanh chóng bùng nổi thảo luận.
[Nam thần của tôi trước sau như một đẹp trai đến nổ tung. Dương Tư cũng rất đẹp, cảm xúc khuynh hướng hình ảnh rất tốt!]
[Thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày tôi xem phim gián điệp với ba mẹ tôi!]
[Thật không nghĩ tới +1, hơn nữa tôi là xem chung với bà nội tôi ~]
[Vốn dĩ là hướng về phía nam thần Cánh Xuyên mà đến, không nghĩ tới kỹ thuật biểu diễn của cả đoàn phim đều tốt! Nội dung hai tập rất phong phú, toàn bộ hành trình không pha nước. Nhưng xem đến vẫn không đã ghiền, mãnh liệt yêu cầu phát sóng ba tập liên tục!]
[Đã bắt đầu theo phim, hy vọng hình ảnh của Dương Dương có thể nhiều một chút.]
[A, no, cướp nữ chính với nam chính. Dương Dương nhà chúng ta đây là tiết tấu định mệnh sẽ thất tình sao? Đừng mà!!!]
[Hôm trước xem <Nổi tiếng gió>, ngày hôm qua cũng theo phim. Kết quả hôm nay ở trên mạng xem <Truy đuổi> mới biết được mình thật sự là theo sai. Hoàn toàn không phải một cấp bậc, đúng không?]