Editor: demcodon
“Không phải quá phận... là xa xa không đủ.”
Ngụy Bác nhìn ánh mắt Tông Chính Hải trong lòng hiện ra một suy nghĩ sợ hãi. Gã sửa lại dáng người thẳng lưng trên sô pha, cả người đều cảm giác khẩn trương thử hỏi: “Cậu... không phải là...”
Tông Chính Hải không trả lời lại gã. Nhưng vô luận thấy thế nào cũng coi như đã cam chịu suy đoán của Ngụy Bác.
Làm ông chủ công ty giải trí đứng đầu trong nước, Ngụy Bác đã gặp qua các loại tình yêu “cả thế gian hoảng sợ“.
Nhan sắc chênh lệch rất lớn với tổ hợp “người đẹp và dã thú”, công khai chồng/vợ đã có vợ/chồng, hoặc là ngang nhiên ngồi hưởng cuộc sống nhiều người đẹp, chị em yêu nhau tuổi tác chênh lệch rất lớn, vv... Vậy cũng được đi, Tông Chính Hải ở độ tuổi này cũng coi như chênh lệch rất lớn!
“Thích cậu ấy về cái gì?” Tính cách, diện mạo... cũng không đến mức vì dáng người chứ?
Lúc này đến lượt Tông Chính Hải nhíu mày, mặt mũi tràn đầy ý “không thể nói được“.
Cắt, thật không thú vị, hoàn toàn không thỏa mãn tính nhiều chuyện của người khác! Thật tệ!
Ngụy Bác nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt này thì hiểu rõ mình nói ra những chuyện không có suy nghĩ.
Làm đối tác kiêm bạn tốt gã đã biết Tông Chính Hải rất cố chấp. Đối phương một khi quyết định cái gì thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng, hơn nữa không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Cho nên, Tông Chính Hải nếu như xác định biểu lộ ra ý thích Lục Dương, chỉ sợ cũng đã không phải loại thích bình thường.
Cảm xúc của Tông Chính Hải vẫn luôn thu lại, tình cảm từ trước đến nay đều mê mang. Ngụy Bác một lần cho rằng hắn sẽ cô độc sống quãng đời còn lại với công việc. Thậm chí hoài nghi bạn tốt có tính lạnh nhạt, hoặc là bộ phận nào đó trên cơ thể xảy ra vấn đề.
Phải biết rằng ông trời rất công bằng. Nếu cho Tông Chính Hải quá nhiều hoàn mỹ sẽ chừa chút tiếc nuối và khuyết tật chỗ nào đó đi!
Ngụy Bác nghĩ đến quá khứ mình tưởng tượng đủ loại không khỏi vừa buồn cười vừa cảm thấy đau lòng cho quá khứ “ngây thơ” của mình.
Được rồi, người thắng cuộc đời hiện tại dường như đang tắm gội trong bể tình. Lúc nhắc đến Lục Dương trong ánh mắt lộ ra dịu dàng và vui sướng. Quả thật có thể làm cho mình ngấy chết ở đây!
Ngụy Bác vốn muốn hỏi Tông Chính Hoành có biết chuyện này hay không. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này hơi dư thừa. Có một số việc không phải hỏi nhiều thì có thể giải quyết, có thể đi “lâu dài” với bạn nhỏ nhà họ Lục hay không chỉ có thể xem Tông Chính Hải làm như thế nào.
Tông Chính Hải có được một “tình yêu” làm cho hoảng sợ, cảm giác cuộc đời này không uổng. Ngụy Bác chuyển lại đề tài lúc trước làm cho người khác không quá vui vẻ.
“Thuỷ quân vẫn làm được, ba người thành hổ. Loại kích động cảm xúc khán giả ác ý hạ thấp kinh tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy. Quần chúng nhiều chuyện quá nhiều, cần phải dẫn đường đàng hoàng.”
Ngụy Bác lấy di động ra lướt: “Đối phương chỉ là xào người mới, mướn thuỷ quân khẳng định đều là gói đuổi tiện nghi. Hải tổng chúng ta giàu có xa xỉ, ra tay tuyệt đối chỉ cần sắp xếp cao nhất.”
Ngụy Bác thấy Tông Chính Hải không để ý tới gã trêu chọc cũng không thèm để ý: “Về phần cậu nói tên nội gián cái, vốn dĩ đã làm chuyện tổn hại đến lợi ích công ty, dám làm thì phải dám gánh vác trách nhiệm. Sau này bị bắt ra giải quyết cũng không tính oan uổng.”
Trước đó Ngụy Bác còn sẽ suy xét áp dụng hành động với “nội gián” làm ảnh hưởng đến công ty. Nhưng Tông Chính Hải nếu đã cho thấy địa vị của Lục Dương ở trong lòng hắn, vậy thì Lục Dương chính là người một nhà.
Ngụy Bác cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, tự nhiên biết phân biệt trong ngoài. Hơn nữa gã cũng rất rõ ràng, cho dù gã không giúp đỡ thì Tông Chính Hải cũng tự mình đi điều tra, cũng sớm hay muộn có thể tra ra được.
Đến lúc đó Hải tổng giận dữ máu chảy khắp nơi, vậy thì không phải chuyện gì đáng đùa giỡn.
Còn không bằng tự gã đến “thanh lý môn hộ” trước, miễn cho động tĩnh quá lớn làm cho mọi người không dễ chịu.
“Chủ lực bên Trúc Tinh không chừng chính là người đại diện họ Hoàng. Nhưng hành vi của hắn khẳng định đã được cấp cao Trúc Tinh ngầm đồng ý, thậm chí lửa cháy thêm dầu.”
Ngụy Bác tiếp tục nói: “Nhưng đây cũng là truyền thống của Trúc Tinh, không có ý gì mới. Chậc chậc, Trúc Tinh bắt đầu từ Trương Phùng Hưng, ngay cả một người cũng không nhìn được.”
Tông Chính Hải thấy Ngụy Bác nhắc tới Trúc Tinh cả người tản ra một luồng ý ghét bỏ thì biết gã chán ghét đối phương bao nhiêu.
Sản nghiệp Tông Thiên mặc dù không trực tiếp đề cập đến ngành giải trí. Nhưng những công ty con dưới cờ đều hoạt động các loại thương nghiệp, đại sứ thương nghiệp. Thậm chí các hạng mục đầu tư đều có chút quan hệ ít nhiều đến công ty điện ảnh và giới giải trí.
Hắn cũng nhận thấy được Trúc Tinh là đang mượn cơ hội lưng xê, lấy cơ hội dẫm lên Lục Dương để đạt tới mục đích đỡ người mới nhà mình nổi lên. Nếu đối phương chỉ là muốn dính chút ánh sáng của Lục Dương, ví dụ như trước đó hợp tác quay MV gì đó. Mặc dù Tông Chính Hải không thích cái gọi là CP “thứ bảy”, nhưng bởi vì Lục Dương nhiệt tình yêu thích công việc này nên hắn còn chưa tính.
Nhưng trước mắt Trúc Tinh lại vì đạt tới mục đích mà tổn thương Lục Dương. Đây là chuyện Tông Chính Hải hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Vì thế, tất cả đại sứ nhãn hiệu, hoạt động thương nghiệp hoặc đầu tư điện ảnh của tập đoàn Tông Thiên có liên quan đến Trúc Tinh vẫn chưa ký hợp đồng thì lập tức vô điều kiện bỏ dở đàm phán. Những thứ đã ký hợp đồng cũng tuyệt đối không gia hạn nữa.
Bao gồm tất cả sự kiện trong tương lai của Tông Thiên cũng sẽ không lại mời bất cứ nghệ sĩ nào của Trúc Tinh.
Ngụy Bác đã đại khái nghe ra hướng đi của Tông Thiên. Gã cũng không vòng vo mà trực tiếp nói với Tông Chính Hải: “Tôi không phản đối chơi thủ đoạn. Trên thực tế mọi người đều đang chơi, chỉ là cách chơi khác nhau mà thôi. Nhưng rõ ràng dùng chiêu tệ như vậy, nhìn qua còn có dáng vẻ tự cho là thiên hạ đệ nhất, rất ghê tởm.”
Ông chủ Tiếu Tiêu công ty điện ảnh Nhạc Đô là một ông thân sĩ tiêu chuẩn, bình thường khinh thường đấu võ miệng với Trương Phùng Hưng. Nhưng Ngụy Bác thì khác, gã là người tính toán chi ly, nhưng không có tính tốt trơ mắt nhìn Trương Phùng Hưng làm bậy.
“Hắn không phải muốn mượn Dương Dương chúng ta lăng xê ca sĩ và diễn viên nhỏ sao?” Khóe miệng Ngụy Bác hơi nhếch lên: “Vậy nhìn thử hắn có thể lập tức xào mất người hay không.”
Tông Chính Hải nghe thấy Ngụy Bác kêu “Dương Dương” thì nhíu mày.
Ngụy Bác phát hiện biểu cảm vi diệu của hắn không khỏi vui lên: “Trời của tôi ơi, cậu đã ghen như vậy thật sự hoàn toàn không thể xem Weibo của Lục Dương.”
Phải biết rằng, những bình luận phía dưới chính là: “[chồng tôi], [anh yêu], [Dương cục cưng], nhiều cách gọi tùy tiện lung tung rối loạn. Tóm lại muốn chán ngấy bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Nghĩ đến đây, Ngụy Bác đột nhiên không có ý tốt hỏi: “Cậu có biết fanpage hay?”
Vốn dĩ Tông Chính Hải rất bất mãn với đoạn gã làm càn cười nhạo, đột nhiên bị hỏi cũng sửng sốt: “Cái gì?”
Trong mắt Ngụy Bác lóe ra tia ánh sáng gian trá, sung sướng khi người gặp họa: “Nói cho cậu biết một ít căn cứ bí mật. Tương lai nói không chừng có thể nhìn thấy các loại .jpg, thậm chí .avi* Lục Dương nhà cậu nha!”
(*JPG: tên gốc là JPEG - viết tắt của 4 từ Joint Photographic Experts Group. Định dạng ảnh chuẩn cho các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, có khả năng tìm và nén các phần thừa của bức ảnh thành những vùng nhỏ và nhẹ hơn,. JPG được sử dụng chủ yếu để nén ảnh và lưu trữ ảnh là chủ yếu.
AVI: tên viết tắt của Audio Video Interleave. Các tập tin với định dạng AVI này có thể chứa cả âm thanh và video dữ liệu.)
Tông Chính Hải: “...”
* * *
Lúc Tông Chính Hải và Bác Á đang thương lượng cách giúp Lục Dương thì có một số người đưa than ngày tuyết cũng sôi nổi biểu đạt lập trường của mình.
Đầu tiên là Dương Tư.
Cô suốt đêm cập nhật status, viết những đủ việc lúc trước ở chung với Lục Dương trong đoàn phim <Truy đuổi>.
Không có lại cường điệu quan hệ giữa cô và Lục Dương. Dương Tư chỉ viết một số việc bình thường, nhưng vừa thấy thì cảm thấy rất chân thành tha thiết.
Lục Dương dưới ngòi bút của Dương Tư chăm chỉ cố gắng, lương thiện săn sóc, có đôi khi lại hơi ngốc ngếch đáng yêu; làm cho người khác xuyên qua từng chữ thì có thể cảm nhận được vui vẻ và thoải mái khi ở chung với cậu.
Đoạn cuối status, cô viết: [Nếu thích tôi thì xin đừng tổn thương cậu ấy. Bởi vì cậu ấy là người bạn rất quan trọng của tôi, cũng là em trai yêu mến của tôi.]
Đồng thời, công ty điện ảnh Nhạc Đô bên Dương Tư cũng giống như Bác Á chính thức đăng lên văn bản làm sáng tỏ của luật sư lên Weibo Official, chỉ trích <Mật thám giới giải trí> đưa tin sai sự thật, theo sau cũng đưa ra văn bản truy cứu trách nhiệm luật pháp của luật sư.
Ngay sau đó, Đàm Cánh Xuyên chứng minh việc “đầu dựa vai” trên Weibo là tin tức giả dối cắt câu lấy nghĩa một lần nữa đăng Weibo bênh vực Lục Dương.
[Những tin bịa đặt kia không hề căn cứ, nghe thấy thật buồn cười. Sở dĩ có người sẽ tin tưởng là bởi vì bọn họ không hiểu cậu.]
[Khi bọn họ dần dần hiểu cậu thì cũng sẽ giống như chúng ta tôn trọng và thích cậu.]
Hắn còn tự mình trả lời một bình luận của fan mình.
Fan kia bình luận nói rất thất vọng về Lục Dương. Đàm Cánh Xuyên trả lời: [Đừng kết luận nhanh như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không làm cho moi người thất vọng, tin tưởng tôi.]
Nếu tình huống hiện tại không phải nước sôi lửa bỏng như vậy, có lẽ đảng “dò đường” nhìn đến những câu này sẽ kích động đến ngất xỉu - đây là thổ lộ, là thổ lộ phải không?
Đoàn phim <Truy đuổi> tuy không có phát biểu làm sáng tỏ khác. Nhưng like và share status của nam/nữ diễn viên chính bênh vực Lục Dương, cũng coi như biểu lộ lập trường của mình.
Nói thật, người làm việc nhiều ở trong đoàn phim đều là người khôn khéo. Dương Tư và Đàm Cánh Xuyên đối xử với Lục Dương như thế nào người sáng suốt đều nhìn ra được.
Mặc dù nói về chuyện “bị phú bà bao nuôi” bọn họ không thể cầm ra chứng cứ phủ nhận. Nhưng mà Lục Dương dựa vào bản thân cố gắng dừng bước ở đoàn phim hay là dựa vào “quan hệ cạp váy” dừng bước mọi người đều có mắt nhìn, sẽ không nhìn không ra.
Lục Dương được đạo diễn Ngô Bình đề cử đến thử vai, cũng là Lư Văn Lược tự mình nhìn trúng và thuyết phục bên sản xuất chọn ra nam hai.
Nếu nói trong đoàn phim ai thương Lục Dương nhất, chỉ sợ ngoại trừ Dương Tư và Đàm Cánh Xuyên thì chính là đạo diễn Lư.
Kiên nhẫn dạy cách diễn, nghiêm khắc yêu cầu cái gì, cơ bản không cần phải nói, chỉ là đốc thúc Lục Dương ăn nhiều cơm để giữ cân nặng đều là đạo diễn Lư tự mình ra mặt.
Ông không có Weibo cá nhân, nhưng lần này lại phá lệ đăng lên Weibo Official phòng làm việc.
[Lúc Lục Dương ở trong đoàn, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh nhóm ông già chúng tôi, còn nhiều hơn thời gian ở bên cạnh nữ chính. Bây giờ nghĩ lại là chúng tôi làm chậm trễ cậu ấy rồi.]
Giọng điệu ông vui vẻ hài hước, biểu đạt ý cũng rất dễ hiểu. Chính là nói lúc Lục Dương ở trong đoàn phim phần lớn thời gian đều dùng cho công việc, không thời gian đi ôm đùi Dương Tư.
Ngay cả mấy diễn viên gạo cội vẫn luôn không quan tâm đến những mưa gió trên Weibo, bao gồm Đường Đồng Minh đóng vai ba nữ chính ở bên trong cũng chia sẻ Weibo đạo diễn Lư tỏ vẻ đồng ý.
Xem như trở thành bênh vực bạn nhỏ cộng sự trong đoàn phim.
* * *
Lúc nhóm diễn viên và nhân viên đoàn phim Truy Đuổi sôi nổi đưa than ngày tuyết thì một người không tưởng được đột nhiên đăng Weibo đầu tiên.
Đó chính là Chu Y bên Trúc Tinh.
[Nam chính MV vẫn luôn là Lục Dương, chúng tôi là bạn.]
Sau đó, Weibo này rõ ràng là ủng hộ Lục Dương bị xóa bỏ, lập tức dẫn tới tranh cãi!