Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 28: Chương 28: Tâm tư




Giọng điệu của Tông Chính Hải rất bình tĩnh, trên mặt cũng trước sau như một không có biểu cảm gì, giống như đơn thuần chỉ là tò mò người chụp ảnh chung với Lục Dương là ai mà thôi.

Nhưng Lục Dương lại bỗng nhiên hơi khẩn trương đổ mồ hôi, chỉ nghĩ nhanh chóng giải thích rõ ràng. Cho nên cậu lập tức nói: “Đây là nam chính và nữ chính trong phim của chúng tôi. Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư, anh nghe qua chưa?”

Cậu thấy Tông Chính Hải không có phản ứng gì dường như còn đang chờ cậu giải thích thêm. Vì thế Lục Dương tiếp tục nói: “Buổi sáng hôm đó chúng tôi ở trong phòng hóa trang hậu đài chụp ảnh chung, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đăng trên mạng.”

Truy đuổi quay cũng không phải tính bí mật, giống như Đàm Cánh Xuyên đăng một ít cảnh hậu trường riêng không đề cập đến bộ phim, đối với diễn viên và đoàn phim đều là cách duy trì đề tài và nhiệt độ.

Có thể nói là một loại cách tuyên truyền không cần tiêu tiền nhưng vô cùng có hiệu quả. Cho nên đoàn phim rất hoan nghênh diễn viên làm như vậy. Đương nhiên đăng ảnh chụp đã có thể tạo được tác dụng tuyên truyền, hiệu quả thực tế như thế nào cũng bởi vì người mà khác.

Đơn giản mà nói là vì trình độ vận đỏ của diễn viên mà “khác“.

Giống như fan Weibo của Lục Dương có 400.000 người, chỉ là mỗi ngày liên tục không ngừng đăng ảnh chụp, viết tâm tình, cũng không có hiệu quả bằng Đàm Cánh Xuyên 10 ngày - nửa tháng chỉ đăng hai tấm ảnh chụp.

Phải biết rằng Weibo mới vừa đăng chưa đến 10 phút, chỉ là lượt like cũng đã gần 10.000. Hơn nữa mức độ chú ý của công chúng liên tục tăng. Trên thực tế, sau mấy tiếng ngắn ngủi lượt like Weibo này đã vượt qua 50.000, bình luận cũng đột phá 10.000.

Đàm Cánh Xuyên, Dương Tư, Lục Dương và Truy đuổi, cũng trước sau nằm trên bảng hot search, thậm chí đồng thời xuất hiện trước mười hot search đầu tiên.

Đây chính là nam diễn viên hàng đầu đang hot trong nước, cho nên mang theo hiệu ứng minh tinh.

Dương Tư và Đàm Cánh Xuyên nổi tiếng như vậy sao Tông Chính Hải không nghe nói qua được. Huống chi trước khi Lục Dương vào đoàn cũng nhắc tới đội hình trong Truy đuổi. Hắn chỉ là muốn nghe xem Lục Dương giới thiệu bọn họ như thế nào mà thôi.

Dường như khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bức ảnh thì Tông Chính Hải sinh ra lòng cảnh giác đối với vị Đàm Cánh Xuyên này. Đây là trực giác của hắn, cũng trải qua lý trí tự hỏi và phán đoán.

Vừa không phải nói mình đang ở đoàn phim XX, cũng không phải nói mình cùng hợp tác với ai.

Đàm Cánh Xuyên đăng kèm theo dòng chữ là: [Gặp mặt tình địch (*^__^*)]

Tông Chính Hải nhìn nhìn trong bình luận, quả nhiên loại lời nói ba phải cái nào cũng được ngược lại dễ dàng gợi cho người khác chú ý và suy đoán.

Đặc biệt là fan của Đàm Cánh Xuyên thích “xuyên tạc”, bọn họ tương đối hiểu biết hành trình của hắn, lập tức căn cứ vào diễn viên đang hóa trang mà đoán được đây là đoàn phim Truy đuổi; hơn nữa tag Dương Tư, thậm chí tag Lục Dương.

Tông Chính Hải có thể tưởng tượng theo bài đăng của Weibo lượt xem sẽ tăng liên tục. Lục Dương cũng sẽ được nhiều sự chú ý trong khoảng thời gian ngắn, biểu hiện trực tiếp nhất chính là fan Weibo sẽ tăng vọt.

“Gặp mặt tình địch” nghe như là giương cung bạt kiếm, không phải chuyện vui vẻ. Nhưng ý của Đàm Cánh Xuyên hiển nhiên không phải như vậy. Hắn hành động như vậy dường như có thể nói là đang đặc biệt coi trọng Lục Dương.

Chung quy, so với bản thân Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư thì mức độ nổi tiếng của Lục Dương thật sự quá nhỏ. Hiện tại có thể đứng chưng một bức hình với hai vị diễn viên chính, quả thật giống như nam thần và nữ thần đang hộ giá hộ tống cậu.

Fan bình thường nhìn thấy Weibo này phản ứng đầu tiên chính là: Wow, nam thần của tôi đang quay phim mới!

Phản ứng tự nhiên thứ hai là: Wow, nữ chính là Dương Tư, bọn họ lại đóng cặp!

Nhưng cuối cùng trọng điểm bọn họ chú ý nhất định sẽ là: Ồ ồ ồ, tình địch trong miệng nam thần là ai vậy?

Nếu Lục Dương điều kiện bình thường, hoặc là không có bất cứ tác phẩm đáng giá nào thì hành vi kia của Đàm Cánh Xuyên còn có thể giải thích được. Hắn đang dùng chiếc lá xanh khác để nổi bật đóa hoa hồng là mình.

Nhưng cố tình điều kiện ngoại hình của Lục Dương vô cùng tốt, đứng ở bên cạnh Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư không chỉ không có kém cỏi còn rất có cảm giác tồn tại của bản thân, để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc.

Chờ những người chưa có nghe nói qua Lục Dương tìm hiểu nguồn gốc thấy được Lục Dương đóng quảng cáo trước đó, tin tưởng sẽ có ấn tượng sâu hơn với cậu.

Từ trước đến nay đều là diễn viên nhỏ ôm minh tinh lớn cầu cọ nhiệt độ, giống như Đàm Cánh Xuyên chủ động cho người khác “ôm” lại còn ôm đến cam tâm tình nguyện và đắc ý như vậy. Tại sao không làm cho hắn sinh ra lòng cảnh giác?

Tông Chính Hải cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Đàm Cánh Xuyên chỉ là đơn thuần dìu dắt, dìu dắt người mới như vậy.

Đương nhiên, đối với hắn mà nói Đàm Cánh Xuyên rốt cuộc đánh chủ ý gì cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng. Thật sự làm cho Tông Chính Hải để ý là phản ứng của Lục Dương, và thái độ của Lục Dương đối với Đàm Cánh Xuyên.

Thường là sau khi Lục Dương nhìn thấy Weibo lộ ra một tia vui sướng hoặc là biểu cảm sùng bái đều sẽ làm cho tâm tình của Tông Chính Hải trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.

Bởi vì ý nghĩa này, ở trong khoảng thời gian ngắn Lục Dương đã sinh ra thiện cảm mức độ cực cao với Đàm Cánh Xuyên; hơn nữa đối với hành vi trước tiếp tốt đẹp này của đối phương trong lòng biết rõ ràng.

Đáng ăn mừng là, hiện tại phản ứng thật sự của Lục Dương cũng không giống như là có cảm giác đặc biệt với đối Đàm Cánh Xuyên, điều này làm cho Tông Chính Hải cảm thấy rất hài lòng.

Giọng điệu và biểu cảm của đối phương có vẻ nôn nóng, hơi hơi nghiêng về trước, động tác nhỏ nóng lòng biểu đạt đều đại biểu cho ở trong lòng Lục Dương suy nghĩ và cảm xúc của Tông Chính Hải là rất quan trọng.

Ít nhất so với đồ bỏ Đàm Cánh Xuyên còn quan trọng hơn nhiều! Nghĩ đến đây Tông Chính Hải mới vui vẻ xuất phát thật từ trong lòng ra. Hắn nhìn đối phương lộ ra một cười tươi.

--- ---

Lục Dương đang vì bản thân bỗng nhiên khẩn trương cảm thấy kỳ quái. Vừa rồi anh Hải nói chuyện với cậu thật sự có chút quỷ dị. Thật giống như bạn gái lật thấy ảnh chụp chung với bạn bè hỏi bạn trai đi ăn cơm với ai.

Một loại cảm giác tương tự tra hỏi và bị tra hỏi, thỏa đáng!!! Hơn nữa như có như không chột dạ là cái quỷ gì?! Cậu lại không làm chuyện gì có lỗi với anh Hải, chột dạ gì chứ?Lục Dương bị suy nghĩ rối loại của mình đánh bại, cậu cảm thấy phải mình cần thiết tĩnh tâm lại, thật bình tĩnh. Kết quả vừa ngẩng đầu lên thì bị nụ cười tươi có thể tan sông băng trước mắt này hoàn toàn hôn mê.

Tại sao Tông Chính Hải muốn hỏi chuyện ảnh chụp, tại sao cạu lại nóng lòng giải thích, tại sao lại bối rối và thật cẩn thận... Lục Dương đã không còn suy nghĩ đến những vấn đề này nữa, cũng không rãnh rỗi suy nghĩ những vấn đề này nữa. Cậu chỉ cảm thấy đối phương cười một cái vô cùng đơn giản với cậu đều vô cùng trân quý. Thậm chí trân quý giống như một lần nữa có được cơ hội đóng phim!

Tông Chính Hải chú ý tới ánh mắt Lục Dương thay đổi, bản thân mình vẫn luôn tự giữ trong lòng bình tĩnh đột nhiên bốn bề nổi sóng dậy.

Hắn vươn tay rất tưởng chạm đến đối phương. Thật giống như vậy có thể mang mấy ngày nhớ mong tích lũy lại dừng ở một chỗ, cũng chứng minh người mong nhớ ngày đêm quả thật đang ở trước mắt mình, giơ tay có thể với tới...

Đúng lúc này, hàng ghế phía sau trong xe bảo mẫu truyền đến tiếng kêu “gâu gâu gâu” tượng trương cho con vật nào đó.

Lục Dương nhất thời ngồi thẳng lên, ngạc nhiên hỏi: “Hắc Hắc cũng đến đây sao?!” Vừa hỏi vừa tìm theo tiếng kêu phía sau.

Tông Chính Hải liếc mắt nhìn trong lồng thú cưng chỉ thấy Hắc Hắc đang từ trong khe cửa để lộ ra đôi mắt nhỏ “sắc bén” của bản thân.

Vừa rồi trên đường đến, nhóc này còn ngái ngủ giống như heo con. Bây giờ vừa tỉnh lại đã biểu hiện sự tồn tại, cũng không biết quyết đinh mang nó đến “thăm đoàn phim” là đúng hay sai.

Tài xế Tiểu Lưu tìm lý do đi ra ngoài để không gian cho Tông Chính Hải và Lục Dương. Cũng bởi vì không khí vừa rồi quá tốt đẹp y cũng sắp quên trong xe còn có người khác (chó).

Ở trong lòng Tông Chính Hải yên lặng thở dài, nhận mệnh trả lời: “Ừhm, thím Trương nói cậu nhớ Hắc Hắc. Cho nên dẫn nó đến gặp cậu.”

Thím Trương nói cậu ở trong điện thoại nói nhớ bà cũng nhớ Hắc Hắc, nhưng chưa nói nhớ hắn. Ừhm, điều này dường như lại là một việc làm cho người ta đau lòng.

Đáng tiếc, cậu vừa mới phát hiện giọng điệu của Tông Chính Hải khác thường. Hiện tại lực chú ý của Lục Dương đã bị Hắc Hắc hoàn toàn hấp dẫn. Cậu vui sướng mở cửa lồng thú cưng ôm Hắc Hắc ra.

Cậu dùng tay ước lượng, giả vờ giữ không nổi cánh tay hạ xuống, còn cố ý khoa trương nói: “Mới mấy ngày không gặp tại sao cảm giác Hắc Hắc của chúng ta lại mập lên không ít nhỉ?”

“Gâu gâu gâu!” Cũng không biết là đang kháng nghị và phản bác, hay là đơn thuần nhìn thấy Lục Dương cảm thấy vui vẻ mà Hắc Hắc lập tức kêu vài tiếng.

Nó vươn móng vuốt nhỏ cào về phía trước dường như muốn cào mặt Lục Dương.

Lục Dương vừa mới bỏ vật nhỏ xuống thì nó trừng mắt, chân ngắn nhỏ bò lên trên người chủ nhân. Lục Dương sợ tới mức nhanh chóng túm lấy móng vuốt nhỏ của nó.

Đừng nhìn đầu nhóc nhỏ không cao nhưng lực sát thương vẫn phải có, cào rách quần áo của thì không sao. Nhưng cậu đang mặc trang phục diễn nên phải cẩn thận gấp bội. Lục Dương để cho Hắc Hắc ngẩng đầu nằm trên đùi mình chơi trò “xoa bụng” với nó.

Mỗi lần Lục Dương giả vờ dọa người (chó), kỳ thực động tác nhẹ nhàng xoa coa bụng nhỏ Hắc Hắc. Khi đó nó giống như tự mở hình thức chấn động, cả người đều ra sức uốn éo, muốn trốn cũng không được.

Chờ Lục Dương dừng tay nó vẫn còn sẽ tiếp tục “tự uốn” vài giây, chờ ý thức được chủ nhân đang “lười biếng” thì Hắc Hắc sẽ ôm lấy tay Lục Dương cọ qua cọ lại ý bảo Lục Dương tiếp tục.

Sau đó Lục Dương tiếp tục lặp lại động tác lúc trước, tiếp tục xoa bụng nhỏ lông xù của nó. Sau đó Hắc Hắc bắt đầu một đợt uốn éo mới. Vì thế, cứ tương tác qua lại như vậy hai bên làm không biết mệt.

--- ---

Tông Chính Hải mặc dù không thể hiểu ý nghĩa và chỗ thú vi của “trò chơi” này. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng hắn lẳng lặng xem sườn mặt của Lục Dương, xem mỗi một cử động và mỗi một cái cười hay nhíu mày của cậu.

Trước đây khi ở nhà một mình cảm giác cô độc và cảm giác mất mát giờ phút này đã hóa thành chút vui vẻ và hạnh phúc.

Tông Chính Hải đột nhiên ý thức được khoảng cách sinh ra không phải đẹp mà là nhớ mong. Loại nhớ mong này chỉ cần vừa rời khỏi Lục Dương sẽ lập tức tự sinh sôi, hoàn toàn không thể khống chế. Mãi cho đến khi lại nhìn thấy cậu mới có thể giảm bớt một chút. Kỳ thật chính là uống rượu độc giải khát.

* * *

Mặc dù có lòng muốn ở bên cạnh Tông Chính Hải và Hắc Hắc nhiều nhưng cũng không thể chậm trễ công việc. Cho nên Lục Dương từ bên ngoài chạy về phim trường còn chưa đến 20 phút.

Ở trong giai đoạn chính thức quay, bình thường đoàn phim sẽ chọn dùng hình thức tổ AB cùng tiến hành quay.

Nam chính giống như Đàm Cánh Xuyên tổ AB vô cùng săn đón. Từ sáng sớm bắt đầu quay cho đến đêm khuya, một ngày mấy cảnh, thậm chí phải quay lớn nhỏ hơn 10 cảnh.

Tương đối mà nói, Lục Dương đóng vai nam hai sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Một ngày mấy cảnh, nhiều nhất cũng 10 cảnh.

Trên thực tế, bởi vì tình tiết phim gián điệp tương đối phức tạp, nhiều vai lên sân khấu. Ngoài vai chính thì cảnh vai phụ quan trọng diễn cơ bản là ngang hàng. Có đôi khi thậm chí ngay cả sự tồn tại của nữ chính đều sẽ bị làm suy yếu mang phần lớn thời gian dùng ở mai phục bút*, bày ra xung đột và mâu thuẫn mấu chốt trong cốt truyện, đưa ra chuyện xưa hoàn chỉnh và tính logic nghiêm túc bí mật.

(*Phục bút: bút pháp có mai phục trong bài văn. Là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.)

Nhưng Đàm Cánh Xuyên làm nam chính mà nói cũng không có cơ hội “lười biếng“. Dường như cả cảnh quay đều cần hắn xuất hiện. Nếu không cần dùng thế thân thì toàn bộ cảnh diễn văn và võ đều cần tự bản thân. Điều đó đối với diễn viên có tố chất yêu cầu rất cao, ít nhất thể lực phải thật tốt. Bằng không không ngừng loay hoay tới lui như vậy rất khó chịu đựng được.

Lúc Lục Dương trở về phim trường thì Dương Tư đã dặm phấn xong đang chờ nam chính của cô hoàn thành một cảnh đầu tiên, kế tiếp sẽ cùng cô quay một cảnh khác nữa.

Cô nhìn thấy Lục Dương bước vào phim trường lập tức vẫy tay ý bảo cậu đến đây. Lục Dương cũng cảm thấy không tốt khi ở trong quá trình quay đột nhiên đến vây xem bên cạnh đạo diễn. Vì thế thật cẩn thận đi đến bên cạnh Dương Tư.

Dương Tư rất có hứng thú nhìn Lục Dương dường như tâm tình rất tốt mà nhỏ giọng nói: “Các cậu có bạn bè như vậy cũng thật tốt nha!”

Lục Dương: “???”

Dương Tư bĩu môi, ý bảo Lục Dương nhìn một cô gái đeo khẩu trang đứng cách đó không xa: “Vợ sắp cưới của Lương Tuấn, chị dâu cậu đến thăm đoàn phim. Nhưng đến từ sáng sớm cũng thật vất vả.”

Lương Tuấn đóng vai Giang Thiên Phó và Lục Dương đóng vai Giang Thiên tuy là anh em họ. Dương Tư chọc vui cũng vừa cảm thán vừa nhìn chằm chằm vợ sắp cưới của Lương Tuấn. Ba ngày hai lần chạy đến đoàn phim, mặt ngoài là thăm đoàn phim kỳ thật chính là lo lắng Lương Tuấn “lâu ngày sinh tình” với nữ diễn viên đoàn phim.

Phải biết rằng Giang Thiên Phó làm “Tổng Bí thư tòa thị chính” và “quan chức Đảng Quốc Dân cấp cao”, ở trong phim không chỉ có cô vợ tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, còn có một cô gái cấp dưới yêu y rất gợi cảm và xinh đẹp.

Lục Dương nghe ra ẩn ý của Dương Tư, thấy cô nói tới “bạn gái thăm đoàn phim” trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến người nào đó mới vừa rời đi.

Nhưng cậu rất nhanh ý thức được Dương Tư nói “các cậu” cũng coi như cậu là người “có bạn bè” ở bên trong.

“Tôi không có... vừa rồi là... không phải...” Lục Dương không biết giải thích từ đâu, lại không muốn trực tiếp nói với Dương Tư việc riêng của bản thân, lập tức bắt đầu nói lắp bắp.

Dương Tư cũng không phải thật muốn tìm tòi đến cùng, đơn thuần là chờ quay đến nhàm chán mới trêu chọc Lục Dương vài câu, thuận tiện nhìn xem tiểu thịt tươi đỏ mặt, không biết tại sao bản thân cảm thấy thỏa mãn khi mình đứng bên cạnh hóng chuyện.

Cô cho Lục Dương một ánh mắt “cậu không cần giải thích tôi đều hiểu”, đè thấp giọng nói: “Yên tâm đi, người trong đoàn phim đều rất ăn ý, tình hình chung sẽ không nói lung tung khắp nơi, chỉ cần cậu không chính thức giới thiệu đều sẽ đối xử như bạn bè bình thường.”

Nói cách khác, cho dù bạn nữ/nam đến thường xuyên, hai người có cử chỉ thân mật đi nữa chỉ cần đương sự không chính miệng thừa nhận đây là “chính cung”* thì trong lòng mọi người sẽ hiểu rõ mà không nói, mở một mắt - nhắm một mắt xem như không thấy.

(*Chính cung: cung ở chính giữa, nơi hoàng hậu ở. Ý chỉ người yêu hoặc vợ/chồng của mình.)

Đặc biệt là người mới giống như Lục Dương vậy, bản thân cũng chưa nổi lên, càng sẽ không có người quan tâm cậu có độc thân hay không, đối tượng là ai, là thân phận gì.

Nhưng anh Hải quả thật không phải bạn gái của cậu mà!! Ảnh... ảnh là... Nghĩ đến đây Lục Dương đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, ở trong lòng mình anh Hải là thân phận gì? Là người nhà, là bạn bè, là anh trai hay là... người nào đó tồn tại đặc biệt?

Lục Dương phát hiện mình không dám lại tiếp tục suy nghĩ nữa. Giống như một khi cẩn thận suy nghĩ thì sẽ nhận được đáp án nào đó thật đáng sợ, mà đáp án này sẽ làm cho cuộc sống cả hai đột nhiên sinh gợn sóng.

--- ---

Dương Tư nhìn trên mặt Lục Dương đầu tiên là lộ ra kinh hoảng. Ngay sau đó lại là biểu cảm mê mang, trong khoảng thời gian ngắn cũng lòng tràn đầy hoang mang.

Cô bất quá là dạy cho người mới một chút “quy tắc ngầm” bất thành văn trong đoàn phim. Tại sao cậu lại có dáng vẻ bắt đầu tự hỏi cuộc sống và chuyện lớn vậy? Không phải là quen bạn gái ư? Chẳng lẽ cô bạn gái này còn ba đầu sáu tay, Lục Dương muốn giấu cũng không giấu được.

Dương Tư đoán lung tung một hồi cũng không có mở miệng hỏi việc riêng của Lục Dương.

Chung quy quan hệ giữa bọn họ đang từng bước thành lập, nhưng không đạt được trình độ thổ lộ tình cảm. Nhưng tương lai như thế nào Dương Tư vẫn rất chờ mong.

Tính cả hôm làm lễ nghi thức khởi động máy, thời gian bốn ngày không dài không ngắn lại có thể làm cho cô thích chàng trai vừa tươi sáng như ánh mặt trời vừa đẹp này.

Thời buổi này người “lớn” lên xinh đẹp không ít, vô luận là trời sinh hay là hậu thiên. Tóm lại mập ốm cao thấp, các hình các khoản... Minh tinh, hot Weibo, hot girl/hot boy trường học, ùn ùn không dứt.

Nhưng nhìn qua cảnh đẹp ý vui, thực sự tiếp xúc cũng làm cho người cảm thấy thoải mái, cũng không phải dễ dàng gặp được như vậy.

Dưới cái nhìn của Dương Tư, cô thích Lục Dương hơn phân nửa không liên quan đến tình yêu, chỉ là đơn thuần cảm giác cậu đáng yêu, đương nhiên cũng thưởng thức tài hoa của cậu. Lúc này, cô cuối cùng cũng cảm nhận được “fan mẹ ruột” đại khái là tâm tình gì.

Cô vừa rồi cũng nhìn thấy Đàm Cánh Xuyên trong lúc nghỉ ngơi đăng Weibo, cũng không có bởi vì đối phương đặt trọng điểm ở trên người Lục Dương mà cảm thấy không khoái. Trên thực tế, trong lòng Dương Tư rất rõ ràng. Nếu không phải nhắc tới thân phận “tình địch” này của Lục Dương thì dựa vào sự cẩn thận của Đàm Cánh Xuyên, thậm chí ngay cả chụp ảnh chung cũng sẽ không tha.

Bởi vì chỉ có xuất hiện ảnh chụp nam và nữ chính rất dễ dàng dẫn đến liên tưởng “Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư phim giả tình thật” linh tinh, bị công chúng cho rằng bọn họ đang tạo scandal để lăng xê.

Đối với Đàm Cánh Xuyên và Dương Tư hiện tại mà nói lăng xê như vậy có hại nhiều hơn có lợi.

Xem ra Đàm Cánh Xuyên cũng rất thích Lục Dương, dự định tự mình dìu dẫn hậu bối. Dương Tư nghĩ đến đây cũng quyết định “dệt hoa trên gấm” một chút.

Bất quá chờ cô nhìn thoáng qua Lục Dương đang im lặng cảm giác chuyện “dệt hoa trên gấm” có thể từ từ, bản thân mình dường như cần thiết mở đường dẫn lối trước khai đạo. Mở đường dẫn lôi cho đứa nhỏ ngốc đang chìm vào trong cảm xúc của mình.

Dương Tư dùng kịch bản chạm nhẹ nhàng vào cánh tay Lục Dương: “Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, không nói chuyện yêu đương là chuyện của bản thân. Cậu còn rất trẻ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Người thật sự thích cậu sẽ thích người cậu thích, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi.”

Cô tạm dừng một lát tổng kết nói: “Cho nên cậu chỉ cần nhìn bản thân có thích người kia hay không là được.”

Đây là cảm nhận thật sự của Dương Tư, cũng không phải bởi vì bây giờ cô không có đối tượng thích hợp. Cho nên mới đứng nói chuyện không đau lưng.

Cô rất thích đóng phim, cô cũng rất quý trọng fan. Nhưng nếu cuộc sống của một người không thể hợp lý trong phạm vi tùy tâm sở dục thì rất vất vả, cũng quá đau lòng.

Từ rất lâu trước kia Dương Tư đã quyết định nếu một ngày kia đụng tới đúng người, hơn nữa yêu nhau thì nhất định sẽ không che giấu, mà là sẽ thoải mái nói cho người khác biết đây chính là người yêu của cô.

Có thể được người qua đường chúc phúc tự nhiên là tốt nhất, không chiếm được cũng không sao. Dù sao cuộc sống là “lời lỗ tự chịu trách nhiệm”, ấm lạnh tự biết.

Nhìn nữ chính này “Xảo tiếu thiến hề! Mỹ mục phán hề!”*. Lúc nói chuyện thì tràn ngập tự tin, đáy lòng Lục Dương cảm thấy xúc động.

(*Xảo tiếu thiến hề - Mĩ mục phán hề: miệng có duyên những lúc mĩm cười- mắt xinh đen trắng sáng ngời.)

Cậu có thể nghe ra giọng điệu của Dương Tư kiên định và chân thành, cũng bội phục dũng cảm của cô. Quay đầu lại cậu mang lời nói của người kia vào trong lòng. Chỉ nhìn bản thân mình có thích người kia hay không? Cẩn thận nghĩ lại đáp án dường như là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.