Lời nói của Vu Chu chính xác chọc trúng nhược điểm tấm áo giáp bình tĩnh của Vô Dận, cho nên lần đầu tiên biểu tình của y lộ ra ngoài trong nháy mắt, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, biểu tình của y lần thứ hai khôi phục vẻ đạm mạc.
Vô Dận rũ mắt, vững vàng buông hai thùng nước trong tay xuống, lúc này mới chắp hai tay lại: “A Di Đà Phật, tiểu thí chủ nói rất đúng. Nếu chưa từng quên phàm trần, quả thật là có thể hoàn tục, nhưng tâm bần tăng hướng Phật chưa yên, mặc dù biết tu vi bản thân không đủ, nhưng cũng nguyện dùng dư sinh lực một lòng hướng bái. Cho dù một đời không thể điểm, chỉ cần bần tăng không thẹn với lòng, đời này là đủ.”
Vô Dận nói xong lần này, cũng không nhìn Vu Chu nữa, một lần nữa nhấc hai thùng nước lên, từng bước bình ổn vòng qua Vu Chu đi về phía trước.
Vu Chu không lên tiếng nữa, cậu nhìn theo động tác Vô Dận lướt qua xoay người, híp mắt phượng nhìn chằm chằm bóng lưng Vô Dận thật sâu, trong ánh mắt hiện lên dị quang.
Cậu ngay từ đầu lời này liền thiết lập cho đối phương, nếu đối phương trực tiếp mở miệng nói lý lẽ với cậu, nói y chỉ là tạm thời chưa bị điểm, sớm muộn gì cũng có thể điểm, hoặc là nói cũng không phải là y cố gắng không đủ vân vân làm cớ, cậu sẽ có hơn mười loại lời đối phó đem đối phương nói á khẩu không nói nên lời.
Nhưng nửa câu đầu của đối phương trực tiếp thừa nhận lời nói của y, nửa câu sau trực tiếp đoạn tuyệt khả năng tương lai, tổng kết lại liền một câu: Cho dù đời này cũng không được Phật môn thừa nhận, nhưng tâm hướng Phật của y cả đời không thay đổi, lòng y ở Phật, liền không sợ có thành Phật hay không?
Vu Chu sờ sờ cằm, nhìn ót trần trụi của đối phương, giác ngộ lục căn thanh tịnh một lòng hướng Phật, đừng nói điểm một vết sẹo, cho dù là sa di bình thường, có chút giác ngộ cũng có thể châm ba khỏa*, nhưng người này lại không có.
*: có thể là ba chấm tròn trên đầu của hoà thượng á.
Lúc trước cậu đi dạo một vòng, tất cả đều là ba khỏa trở lên, ngoại trừ những người vừa mới xuất gia.
Đối phương một thân tăng bào này rửa sạch sẽ nhưng nhìn kỹ, lại cũ kỹ trắng bệch, còn có kiểu dáng rõ ràng không phải ở Linh Ẩn tự thời gian ngắn, hơn nữa vừa rồi thăm dò, đối phương lại không tham luyến tục thế, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thể điểm một viên. Điều này nói rõ một điểm, cũng không phải đối phương tu vi không đủ, ở chỗ sư phụ cấp trên của y, không muốn để cho y điểm.
Cái này đáng để suy đoán, vị sư phụ kia không thích hòa thượng Vô Dận này, hay là tồn tại tâm tư khác?
Sợ là mang theo vế thứ hai, dù sao chỉ dựa vào gương mặt này của y, cũng không làm cho người ta nảy sinh chán ghét, cũng nói là vị sư phụ này không muốn để cho y thật sự xuất gia? Vu Chu vuốt cằm, nhịn không được đáy mắt phượng hiện lên một tia giảo hoạt cười: “...” Hệ thống này, người hòa thượng này chính là nam chính đúng không? Thân phận y không bình thường sao?
Hệ thống vẫn giả chết không lên tiếng lúc này rốt cục cũng lộ đầu, theo “Đinh” một tiếng, lại không lên tiếng: “.....”
Vu Chu biết nó rình mò lời nói trong đầu mình, lại hỏi: “...” Cho nên, Vô Dận rốt cuộc có phải là nam chính hay không?
Âm thanh máy móc của hệ thống cuối cùng vang lên trong tâm trí: “Ký chủ, cậu đoán xem?” “
Vu Chu đứng thẳng người, cũng không để ý tới nó nữa, không nói? Vậy cậu không còn cách nào khác sao?
Vu Chu trở về chỗ ban đầu, kinh ngạc chính là hai thủ vệ lúc trước cánh cửa vẫn chưa canh giữ, tầm mắt của cậu đảo qua cửa phòng đóng chặt, híp mắt.
Vu Chu cất bước trực tiếp đi qua, đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy trước bàn bên trong đang ngồi một thiếu nữ, mặt mày linh động tư thế xinh đẹp, chỉ là giương mắt quét ngang tới, mang theo vài phần kiêu căng không vui: “Ngươi đi đâu vậy? Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi!”
Vu Chu lại không để ý tới nàng, trực tiếp đi tới trước bàn, nhìn lướt qua món chay mà tăng nhân trên mặt đúng giờ đưa tới, từng tầng mở ra, lấy ra, ngửi ngửi, đều là đồ chay nhưng hương vị không tệ, chỉ là đã nguội.
Vu Chu ngược lại cũng không ngại, cầm đũa gỗ trên bàn, chậm rãi ăn.
“Ngươi! Thái độ của ngươi là gì?” Người kia khó có thể tin được cậu lại ngồi ăn như vậy? Giơ tay lên muốn ngăn cản Vu Chu, chỉ là Vu Chu lúc này giương mắt, mặt không chút thay đổi liếc mắt một cái, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt kia lại trong nháy mắt như vậy giống như rắn rết, làm cho nàng cứng đờ, lông tơ cả người dựng lên, hồi phục tinh thần, sau lưng xuất hiện toàn mồ hôi, kinh ngạc nhớ tới mục đích lần này của mình.
Trong ánh mắt hiện lên vẻ ảo não không thôi, nàng vốn là nghe nương nói ngon ngọt một chút, lúc đến tràn đầy tin tưởng kết quả đối phương lại không có ở đây, nàng chờ tới kiên nhẫn dần dần mất đi, lúc này mới nổi giận.
Lúc này hồi phục tinh thần, hạ mắt xuống, nhu thuận ngồi lại về chỗ cũ, rũ mắt, chẳng qua Vu Chu tiếp tục dùng bữa, nước mắt của nàng đã rơi xuống, tiếng nức nở vang lên trong phòng, có thể nói là cực kỳ đáng thương.
Vu Chu không bị ảnh hưởng chút nào, chờ dùng xong bữa ăn, mới cảm thấy mỹ mãn buông xuống, lúc này mới lười biếng ngón tay chỉ lên mặt bàn, nhìn lướt qua thiếu nữ thiếu chút nữa lại không nhịn được bộc phát: “Nói đi, chuyện gì vậy? “
“Tứ ca...” Thiếu nữ cũng chính là muội muội của Lục Dịch Chu - Lục Đào Linh giương mắt, đáng thương tiến lại gần, “Ngươi có phải giận phụ thân hay không?”
Vu Chu rót một tách trà: “Không, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy huynh chính là giận muội rồi, huynh có phải là huynh còn... còn tức giận muội mấy năm nay cũng không đi qua? Nhưng huynh cũng biết, khi còn bé muội, muội không hiểu chuyện, khi dễ huynh rất nhiều lần, về sau lớn, biết liêm sỉ, liền xấu hổ đối với huynh, cũng không dám tới. Nhưng chuyện lần này, muội nên xin lỗi huynh, là muội liên lụy đến huynh, nếu không phải do muội, muội ham chơi... Gặp Hoàng Thượng, cũng sẽ không... Phụ thân cũng là bất đắc dĩ, mới có thể sinh ra ý nghĩ để cho ca đi thay thế muội. Hu hu hu, đây kỳ thật không phải ý định của muội, muội hận không thể... Chính mình đi, cũng không muốn ca ca chịu tội này...” Lục Đào Linh nói đến mức đáng thương đến cực điểm, cuối cùng thậm chí còn nằm sấp xuống khóc.
((Biết liêm sỉ, biết xấu hổ? Mi biết cái đếch!))
Chỉ là nằm sấp trong nháy mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia âm độc, không tin cái này còn không lừa được cậu.
Nàng đích thật là đã nhiều năm chưa từng gặp qua đối phương, mới bắt đầu mấy năm còn thích cùng ba vị ca ca khi dễ người ca ca này, về sau cậu thật sự là không thú vị, đánh không đánh trả mắng không trả lời, cũng dần dần mất đi hứng thú.
Sau này lớn lên, có đồ chơi tốt hơn cũng không muốn đặt chân vào nơi quanh năm cũng không có người ở đó, nếu không phải lần này rước họa nhờ mẫu thân nhắc tới, nàng cũng không nhớ ra còn có người “Tứ ca” này.
Lục Đào Linh đối với việc giả vờ đáng thương của mình cũng cực kì tin tưởng, khóc lên lê hoa đới vũ* ngay cả cha cũng lừa gạt, huống chi là phế vật “Tứ ca” chưa từng thấy qua đời này?
*:Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Kết quả, nàng liền nghe được phía trên đỉnh đầu chậm rãi truyền đến một tiếng thở dài: “Muội nha...”
Lục Đào Linh nắm chặt cảm xúc, vành mắt đỏ hoen nước mắt ngẩng đầu: “Ca ca?”
Vu Chu chậm rãi nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, mở miệng nói: “Nếu hận không thể tự mình đi, vậy ngươi... Tối mai vẫn nên tự mình đi.”
Lục Đào Linh đã đánh xong bản thảo cảm ơn đối phương thay mình đi “thừa sủng”: “Ca, huynh đối với muội quá... Hả? Huynh đang nói về cái gì vậy?!” Đại khái là quá mức giật mình, Lục Đào Linh chưa kịp duy trì đáy mắt mình khó có thể tin được, là nàng không nghe rõ ràng? Hay nàng đã nghe nhầm?
Vu Chu lại không nhịn được một tay chống cằm cười ra tiếng: “Muội muội này, muội còn nhỏ tuổi sao lại tai đã lãng rồi? Nhưng mà cũng không sao. Sau này vào cung nhất định phải tìm ngự y giúp muội xem một chút, muội muội này coi như là nhân họa đắc phúc, dù sao bình thường muốn thỉnh ngự y còn không được, vào cung dễ dàng hơn nhiều. Có đạo lý đúng không?”
Lục Đào Linh nghẹn đến thiếu chút nữa một hơi không thở nổi: “Ngươi... Ngươi cố tình làm vậy?” Mệt cho nàng đã diễn lâu như vậy.
Vu Chu lười biếng nhún nhún bả vai, thân thể này cũng quá yếu, bất quá là đi ra ngoài một vòng, liền cảm thấy mệt mỏi, cũng lười cùng Lục Đào Linh quậy, đuổi người: “Nếu ta là ngươi, có thời gian ở đây giả bộ đáng thương, không bằng đi khuyên phụ thân tốt của ngươi cắn răng, thừa dịp Hoàng Thượng mới vừa mới mở miệng từ chối, nếu không kéo dài đến tối mai, tiểu cô nương như hoa như ngọc ngươi muốn đi hầu hạ một lão đầu, quả thực...” Cậu từ trên xuống dưới nhìn lục Đào Linh một cái, trong ánh mắt đầy ý tứ ái muội, người sau thiếu chút nữa không bắt được.
“Sẽ không thể là ta! Ngươi bớt hả hê khi người khác gặp họa!' Lục Đào Linh nghiến răng nghiến lợi, nàng không nên nghe lời mẫu thân tới đây một chuyến, nương quả nhiên mấy năm nay không nên buông lỏng cảnh giác, “Tứ ca” của nàng thật độc ác.
“Ta đây chính là lòng tốt nhắc nhở ngươi.” Vu Chu liếc xéo Lục Đào Linh một cái, cậu khó có được thiện lương một lần.
Lục Đào Linh lại trừng mắt nhìn y một cái, rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ đạo hạnh không đủ, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Vu Chu nhìn bóng dáng tiểu cô nương lao ra, một tay chống cằm: “...” Hệ thống cậu xem, căn nhà này cũng thật vô tình.
Hệ thống: “Ký chủ đừng quên nhiệm vụ của cậu.”
Vu Châu: “...” Biết rồi, trợ giúp nam chính hoàn tục đúng không? Bất quá con đường phía trước quá gian nan, đầu tiên là một lão cha già xảo quyệt, lại thêm kế muội không thể bớt lo, hơn nữa nam chính căn bản không nói ra, tâm tư của y chỉ sợ là trong đầu đều là Phật Phật, ngay cả mỹ nhân như Phùng phi cũng chỉ liếc mắt một cái, xem ra chỉ có thể tiếp tục cố gắng thuyết phục lần thứ hai.
Hệ thống bị một chuỗi dài lời nói của cậu nói ra, cũng cảm thấy nhiệm vụ này có chút gian nan, sợ cậu sinh ra tâm tư lùi bước, khó có được thuận theo nói: “Ký chủ có thể thử lại lần hai, hệ thống vẫn rất coi trọng cậu. Phùng phi cũng không tính là mỹ nhân, có lẽ nam chính không thích...” Loại hình này...
Vu Chu nghe tiếng máy móc lạnh như băng trong đầu nói xong, đột nhiên dừng lại, khóe miệng cong lên một biên độ nhỏ, chờ không sai biệt lắm, mới chậm rãi lặp lại những lời lúc trước của hệ thống: “...” Hệ thống, cậu đoán xem? Tôi có cố ý không?
Hệ thống: “.....”
Nhất thời hệ thống không chú ý tới cạm bẫy trong lời nói lúc trước của Vu Chu, chỉ có thể “Đinh” một tiếng: “Chúc mừng ký chủ đã đoán trúng nhân vật mục tiêu: Nam chính = Hòa thượng Vô Dận, thưởng cho một tấm bản đồ địa hình Linh Ẩn tự, hy vọng ký chủ chủ tiếp tục cố gắng, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến 1, trợ giúp nam chính hoàn tục.”
Hệ thống nói xong câu đó tốc độ biến mất, sợ lại không cẩn thận lại cùng Vu Chu nói chuyện.
Vu Chu nhìn một cuộn da dê đột nhiên xuất hiện trước mặt, trải ra, đây chính là bản đồ địa hình của Linh Ẩn Tự, mặt trên đánh dấu rõ ràng từng uyển lạc(?), ai ở, cực kỳ tường tận tỉ mỉ.
Vu Chu cũng chỉ là muốn biết Vô Dận này rốt cuộc có phải là nam chính hay không, chưa từng nghĩ còn có vui ngoài ý muốn này. Cậu làm việc cẩn thận, tuy rằng trong lòng tám chín phần mười xác định Vô Dận chính là nam chính, lại sợ một hai sai lầm kia, tất nhiên sẽ phải làm rõ ràng.
Nhưng... Tầm mắt của cậu dừng ở một chỗ hẻo lánh nhất sau Linh Ẩn tự một mình một chỗ, đôi mắt phượng sáng quắc, mặt trên bản đồ đánh dấu hai chữ vô cùng rõ ràng: Vô Dận.
- --
Bạn dịch có điều muốn nói:
Mọi người thấy mấy chữ nghiên là lời của tớ á, nếu như các cậu thấy mình viết cảm thấy phiền thì mình sẽ bỏ hoặc để xuống phần cuối như thế này.