Edit: Hạ Thiên
Beta: Tinh Niệm
Đây là xe cứu thương của bệnh viện đế đô?
Cho nên, cô có thể gọi điện thoại cho hắn để đưa hoa??
Đang nghĩ ngợi tới đây, xe cứu thương đã nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Tô Yên nằm trên cáng, được người nâng từ xe cứu thương xuống dưới, chạy như bay vào bên trong bệnh viện.
Có y tá thấy cô tỉnh lại, liền không ngừng nói chuyện cùng cô.
“Nữ sĩ, cô tỉnh rồi? Cô cảm thấy thế nào?”
Tô Yên
“Có chút choáng váng đầu.”
Y tá kia vừa đẩy xe vừa nói
“Nữ sĩ, ngài đưa hoa tươi cho tôi đi, tôi sẽ bảo quản giúp ngài.”
Tô Yên bị đẩy đến đại sảnh bệnh viện.
Bỗng nhiên ánh mắt cô dừng ở người nào đó mới ra khỏi thang máy
“Từ từ, trước dừng một chút.”
Y tá sửng sốt, tốc độ chậm lại, nhưng vẫn không dừng hẳn.
Tô Yên lập tức ngồi dậy
“Y tá, tôi không có việc gì, trước dừng một chút.”
Tô Yên bỗng nhiên ngồi dậy làm cho y tá khiếp sợ, vội vàng dừng lại.
Ra tiếng
“Nữ sĩ, cô muốn liên hệ người nhà sao?”
Tô Yên gật đầu.
Sau đó ra tiếng
“Tống Du Cảnh”
Thanh âm cô cao chút, kêu xong, đầu lại oong oong.
Chỉ thấy một nam nhân cao ráo, mặc áo khoác bác sĩ trắng tinh, đeo khẩu trang đi ra ngoài.
Hơi thở xa cách, lạnh băng, cấm dục làm người không rời được mắt.
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người khi nhìn đến nam nhân này.
Nam nhân nghe được tiếng gọi ầm ĩ, bước chân dừng lại.
Quay đầu, nhìn lại phía truyền đến tiếng gọi.
Y tá vội vàng ngăn cản
“Nữ sĩ, còn mong cô không cần làm ồn.”
Tô Yên nhìn Tống Du Cảnh, trả lời y tá
“Tôi không hề làm ồn.”
Không phải bảo cô tìm người nhà sao?
Trong mắt Tống Du Cảnh chợt lóe một tia cảm xúc rồi biến mất.
Đại khái hắn cũng không nghĩ tới có một ngày ở bệnh viện sẽ nhìn thấy cô nằm trên cáng, bị nâng vào phòng cấp cứu.
(Đọc tại trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor)
Tống Du Cảnh bước chân dừng một chút, nghĩ đến cái ôm buổi sáng hôm nay của cô, vẫn là đi đến chỗ Tô Yên.
Đến trước mặt cô, hắn quét trên dưới một lần.
Tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh băng
“Tai nạn xe cộ?”
Y tá gật đầu
“Đúng vậy bác sĩ Tống, tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, tài xế hiện tại còn đang hôn mê, vị nữ sĩ này bị thương nhẹ hơn một ít.”
Y tá cực lực biểu hiện chuyên nghiệp một chút, nhằm che dấu nội tâm tiểu phấn hồng của mình.
Tống Du Cảnh a, bác sĩ thiên tài của bệnh viện Đế đô.
Mấu chốt là, còn đẹp trai như vậy.
Cỗ hơi thở cấm dục ập vào trước mặt, ai có thể chịu nổi đây??
Khi y tá nói chuyện cùng Tống Du Cảnh.
Tô Yên nâng tay lên.
Đưa bó hoa mình vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói
“Cái này tặng anh.”
Tống Du Cảnh cúi đầu, là một bó hoa hồng.
Có lẽ do tai nạn xe cộ, có mấy bông đã gãy gập.
Nhưng là đại bộ phận hoa hồng vẫn được bảo hộ hoàn hảo, thậm chí còn có bọt nước, nhìn qua tươi mới vô cùng.
Nhìn kỹ, hóa ra không phải là bọt nước, là máu của cô.
Hắn nhìn về phía Tô Yên
“Bệnh viện không thích hợp tặng đồ.”
Tô Yên chớp chớp mắt
“Em muốn tặng cho anh.”
Cô không muốn đưa cho bệnh viện, chỉ là muốn tặng cho hắn.
Tống Du Cảnh không động, Tô Yên vẫn luôn nâng tay chờ hắn nhận.
Tựa hồ chắc chắn, hoa này hắn sẽ muốn.
Không biết có phải bởi vì chung quanh quá nhiều người đang nhìn chăm chú vào hay là như thế nào.
Hắn duỗi tay, nhận lấy bó hoa kia.
Tô Yên nói
“Em đặc biệt mua cho anh.”
Nói xong, cô lúc này mới lại nằm vào trên cáng.
Thành thành thật thật để y tá đẩy mình vào phòng cấp cứu.
Tống Du Cảnh đứng ở chỗ đó, nhìn bó hoa trên tay mình.
Không có hương vị hoa tươi, chỉ có mùi máu của cô.