Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1192: Chương 1192: Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 38




Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Thời điểm Doãn Hưng đi vào, ngay từ đầu cũng không nhận ra Tô Yên đã tới.

Đến khi Tô Yên cất tiếng

“Anh đang tìm cái gì?”

Lúc này Doãn Hưng mới phản ứng lại, người trước mắt có khuôn mặt đầy rỗ, ăn mặc nhà quê muốn chết thế mà lại là Tô Yên.

Trong mắt hắn chợt lóe sự ghét bỏ, nhưng thực mau liền khôi phục khuôn mặt đầy tươi cười cùng kinh hỉ

“Bảo bối! Em ở chỗ này!”

Tô Yên không nói chuyện.

Doãn Hưng khom lưng, muốn tới gần ôm Tô Yên.

Tô Yên nâng tay lên, vươn một đầu ngón tay.

Ấn chỗ ngực hắn.

“Vị trí của anh ở đối diện.”

Doãn Hưng không nghĩ tới hắn bị cô chọc nhẹ như vậy mà lại bị đẩy lui ra phía sau hai bước.

Sửng sốt giật mình một lúc, ý cười hắn không giảm.

Thực mau liền ngồi xuống đối diện Tô Yên.

Ánh mắt hắn nhìn cô cực kỳ chuyên chú.

Giống như thế gian này, chỉ có mình cô.

Hắn ra tiếng

“Bảo bối, mặt em làm sao vậy?”

Thanh âm thực nhẹ.

Tô Yên

“Bị thương.”

Doãn Hưng nghe thế, tức khắc trở nên cực kỳ đau lòng

“Bảo bối, đều là anh sai, là anh không chăm sóc tốt cho em, em đánh anh đi.”

Hắn nhăn mày lại, vừa nói vừa thò tay muốn nắm tay Tô Yên.

Một bộ dáng chịu bị đánh.

Tô Yên xem hắn chân thành như vậy.

Giơ tay.

Bang một cái, tát vào mặt hắn.

Một cái tát này, trực tiếp đánh Doãn Hưng cho ngốc.

Nửa mặt bên trái nháy mắt liền sưng lên.

Cả khuôn mặt liền đỏ bừng không đối xứng.

Tô Yên nghiêm túc

“Không phải do anh sai. Không có quan hệ với anh.”

Tuy rằng cô cũng không hiểu, tên này vì sao muốn mình đánh hắn.

Lần này, Doãn Hưng cười không nổi rồi.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Lẩm bẩm

“Bảo bối ······”

Tô Yên cũng không muốn uống cà phê, chỉ muốn uống một ly nước trong.

Cô vừa uống một ngụm, nói

“Tôi không tên là bảo bối. Gọi tôi là Tô Yên.”

Doãn Hưng lắc đầu, hai mắt tràn đầy nóng rực.

Giống như vừa mới bị tát một cái kia cũng không đau.

“Em chính là tâm can bảo bối của anh. Không có em anh không sống được.”

Tầm mắt Tô Yên yên lặng dừng lại ở vị trí trái tim hắn ta.

Nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Doãn Hưng bị cô nhìn, trong lòng chợt lạnh.

Tô Yên cúi đầu uống nước

“Từ góc độ y học, không có trái tim, sẽ không sống được quá 24 giờ. Anh là muốn nói, để tôi thay thế trái tim anh?”

Cô nghiêng nghiêng đầu.

Nghiêm túc hỏi.

Với kinh nghiệm yêu đương ít ỏi của Tô Yên.

Cô cũng không biết cái này gọi là lời âu yếm!!

Được rồi.

Quân Vực hình như cũng không nói mấy lời đó với cô.

Hắn nói ít, làm nhiều.

Nghe Tô Yên nói, tươi cười trên mặt Doãn Hưng cứng lại.

Sau một lúc an tĩnh.

Hắn ra tiếng

“Bảo, bảo bối, em làm sao vậy?”

Tô Yên ngẩng đầu, trong lúc vô tình đảo qua chỗ Mộng Yểm ngồi.

Sau đó, tầm mắt tạm dừng lại.

Bởi vì vị trí Mộng Yểm là ở bên cửa kính sát đất.

Chỉ thấy, bên ngoài cửa kính kia, bạn nhỏ Tô Tiểu Hoa cùng với đồng chí Tô Cổ, dán hai cái đầu trước mặt cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm vào Mộng Yểm.

Tô Tiểu Hoa ăn kem ly trong tay, ăn đến quanh miệng đều dính kem.

Đeo cặp sách nhỏ, đôi mắt chớp chớp.

Vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộng Yểm.

Nhìn qua bộ dáng thật cao hứng.

Thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân với Tô Cổ bên cạnh.

Tô Yên không nghĩ sẽ gặp hai nhóc con ở chỗ này.

Hai đứa không trở về nhà, ở chỗ này làm gì?

Đang nghĩ ngợi tới đây.

Tầm mắt Tô Cổ thực mau quét tới chỗ Tô Yên.

Sau đó ánh mắt cậu sáng ngời.

Tô Yên cảm thấy cần phải nói một câu với bọn họ.

Mà lúc này, Doãn Hưng bỗng nhiên có điện thoại.

Sắc mặt hắn biến đổi, thực mau đứng lên nói

“Bảo bối, anh đi WC một chuyến.”

Nói xong liền vội vội vàng vàng rời chỗ ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.