Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Chờ đến khi cô đi vào, liền nhìn thấy Tô Tiểu Mộng mặc một cái váy ngủ thỏ vô cùng quen mắt.
Cái váy này không phải của cô sao?
Trước đó bởi vì Tô Tiểu Hoa không có quần áo, cô đã từng cho nó mặc qua.
Kết quả hiện tại lại chạy tới trên người Tô Tiểu Mộng.
Hơn nữa nhìn qua, Tô Tiểu Mộng còn thực vừa lòng với cái váy ngủ này.
Trong phòng không có người khác.
Chỉ có cô cùng Tô Tiểu Mộng.
Tô Tiểu Mộng sắc mặt nghiêm túc.
“Chủ Thần đại nhân.”
Thanh âm mềm mại, nghe chỉ cảm thấy manh manh đáng yêu.
Tô Yên ngồi ở mép giường, nhìn căn phòng này.
Bởi vì thời gian chuẩn bị gấp gáp, cho nên chỉ có một cái giường và một cái bàn.
Nhưng mà khăn trải giường đều đã đổi thành các loại phim hoạt hình.
Tô Yên ra tiếng
“Sao cậu lại đến nơi này?”
Mộng Yểm
“Đuổi theo một người áo đen mà đến.”
Sau đó Mộng Yểm ngẩng đầu nói tiếp
“Người áo đen kia từng giao đấu với chị.”
Tô Yên gật đầu
“Cậu biết chi tiết không?”
Mộng Yểm suy nghĩ trong chốc lát.
Tô Yên
“Không thể nói?”
Mộng Yểm lắc đầu
“Chỉ là đáp ứng Diệp Thiên Linh không thể nói cho người ngoài.”
Nói xong, Mộng Yểm bồi thêm một câu
“Chị không phải người ngoài.”
Mộng Yểm lắc lắc cái đuôi của mình, sau đó dừng ở trên đùi Tô Yên.
Được rồi, nó thừa nhận, nó thực thích ở cùng một chỗ với Tô Yên.
Thực thoải mái.
Đều thoải mái hơn so với bất luận kẻ nào.
Tô Yên nghi hoặc
“Diệp Thiên Linh biết?”
Mộng Yểm gật đầu
“Ta cùng với Diệp Thiên Linh đồng thời nhìn thấy người áo đen xuất hiện ở Cửu Trọng Thiên, trên người hắn ta có hơi thở quái dị nên ta mới đuổi theo.”
Sau đó Mộng Yểm lại nói
“Người áo đen kia đến từ Minh giới. Hẳn là Người Bất Tử, nhưng lại có điểm kỳ quái.”
“Đã giao thủ cùng hắn?”
Mộng Yểm gật đầu
“Ân, ở Cửu Trọng Thiên đánh thật lâu, hắn chạy thoát. Không phải là đánh không lại ta, mà như là vội vã đi hoàn thành việc gì đó. Ta liền một đường đuổi theo. Đi tới nơi này.”
Tô Yên nghe xong, hỏi
“Chỗ nào kỳ quái?”
“Người Bất Tử, bất tử, bất diệt, không có linh hồn, bị thương không thể chữa khỏi. Nhưng lúc ấy, ta chém hắn một đao, lại tận mắt nhìn thấy hắn chảy máu, là màu đỏ tươi.”
Máu màu đỏ?
Nhân loại bởi vì có trái tim, máu lưu động, nên mới có máu màu đỏ.
Nhưng Người Bất Tử thì khác.
Máu bọn họ là màu đen, miệng vết thương không cách nào khép lại.
Chỉ cần miệng vết thương rất nhỏ, nếu không mau xử lý rất có khả năng sẽ vứt bỏ nửa cái mạng.
Nhưng mà hiện tại nghe Mộng Yểm nói, chẳng lẽ người áo đen kia không phải là Người Bất Tử?
Tô Yên lắc đầu
“Mặt nạ hắn đã từng rơi xuống, làn da trắng không bình thường, hai tròng mắt màu xám tro, hẳn là Người Bất Tử.”
Minh giới đã xảy ra chuyện gì?
Nơi đó là do thiên địa tự mình tạo dựng sự tồn tại.
Đều nói Người Bất Tử là con cưng của thiên địa.
Rốt cuộc ai mà không muốn sống lâu trăm tuổi?
Minh giới có quy tắc của Minh giới.
Khác với Cửu Trọng Thiên cùng Nhân giới.
Tô Yên hiếm khi tiếp xúc, thế cho nên không rõ lắm với nơi đó.
Nhưng Người Bất Tử đột nhiên vào Cửu Trọng Thiên.
Sau khi rời khỏi, cũng không về Minh giới mà là lại nhập nhân gian.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Còn có cục đá màu đen kia.
Rốt cuộc là thứ gì?
Nó hình như rất quan trọng với người áo đen kia.
Một chuyện lại một chuyện bày ra trước mặt Tô Yên.
Chỉ là hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là phải tìm về mảnh nhỏ Chủ Thần bị thất lạc.
Bằng không, dù có phát hiện ra chân tướng, chỉ sợ cô cũng không thể làm cái gì.
Đang nói chuyện.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Tô Tiểu Mộng đứng lên, mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy Tống Du Cảnh mặc áo ngủ đứng ở chỗ đó.
Mặt không biểu tình
“11 giờ.”
Lời này là hắn nói với Tô Yên.