Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 237: Chương 237: Câu chuyện cổ tích hắc ám (9)




Edit: Ư Ư

Mỹ nhân ngư nhỏ bé nhíu mày nhìn miệng vết thương, “Vậy sao lại bị thương?”

Tô Yên vốn cảm thấy có hơi mất mặt nên cô không muốn nói, nhưng bị đôi mắt màu lục đậm của mỹ nhân ngư nhỏ bé liếc qua nên ngoan ngoãn giải thích, “Lúc ông ta bị Tiểu Hồng đánh ngất đi thì đã bắn ra một mũi tên, tôi không cẩn thận nên bị thương.”

Mỹ nhân ngư nhỏ bé nghe vậy, chìm vào suy nghĩ.

Cho nên, ông già kia vẫn đáng chết.

Khi anh đang suy nghĩ, Tô Yên ngồi bên mép giường đã lấy ra một cái kẹo.

Dùng móng tay gẩy vỏ ra, để lộ cái kẹo mềm mại màu trắng bên trong.

Cô đang định ăn thì vị mỹ nhân ngư nào đó lại lên tiếng, “Băng bó miệng vết thương cho cô mệt quá.”

Tô Yên hơi dừng lại, sau đó cô ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt Donner đang nhìn về phía cái kẹo.

Cô yên lặng vươn tay để bên miệng anh.

Rõ ràng là khuôn mặt sư tử hung ác đáng sợ, nhưng trong mắt Donner, con sư tử này lại ngu ngu ngơ ngơ, loại hình không cẩn thận sẽ bị người khác lừa bán.

Nghĩ vậy, anh há miệng ngậm kẹo.

Tô Yên lại lấy thêm một cái từ trong túi ra.

Mỹ nhân ngư nhỏ bé hơi nhướng mày.

Con sư tử ngu ngơ này có vẻ thích ăn kẹo quá nhỉ.

Lúc nào cũng thấy móc kẹo ra ăn được.

Anh chống cằm, vẫy vẫy cái đuôi màu bạc trong dòng nước, “Tô Yên.”

“Hả?”

“Vừa nãy tôi đã băng bó cho cô, cô có nên cảm ơn tôi không?”

“Cảm...”

Tô Yên vừa nói được một chữ thì đã bị chặn họng, “Không cần phải nói cảm ơn, lấy hết kẹo trong túi của cô ra đây là được.”

Tô Yên túm túm túi tiền, sau khi im lặng nửa ngày mới nói: “Tôi đã cứu anh mà.”

Donner nhíu mày, hừ, còn che chở mấy cái kẹo vớ vẩn này cơ à?

Ngày xưa, trên cơ bản Donner muốn gì Tô Yên sẽ cho cái đó.

Donner muốn nhìn tuyết, Tô Yên sẽ làm một cái bồn tắm ở ngoài cửa lớn rồi ôm anh đi xem tuyết.

Anh muốn nắm tay Tô Yên ngủ, Tô Yên sẽ nằm một tư thế cả đêm.

Những hành động này làm Tiểu Hoa khiếp sợ.

Ký chủ của mình quá quan tâm đến người này rồi.

Nói không chừng nếu vị mỹ nhân ngư nhỏ bé kia nói muốn cắn ký chủ nhà mình hai miếng thì cô sẽ đưa tay qua cho cắn thật ấy chứ.

Bây giờ, Donner muốn kẹo trong túi Tô Yên nhưng cô lại không cho.

Donner ngoắc ngoắc tay, đôi mắt màu lục đậm chớp chớp.

Tô Yên thò lại gần, Donner nhìn khuôn mặt sư tử kia, bỗng nhiên đứng dậy, đôi môi tái nhợt dừng trên khuôn mặt của cô.

Donner cười cong cong mắt, “Cô chiếm tiện nghi của tôi, phải lấy kẹo để bồi thường.”

Tô Yên hơi hơi suy nghĩ, sau đó ngoan ngoãn đào tất cả kẹo trong túi ra.

Donner cười càng thoải mái.

Cái đuôi bạc lắc lư trái phải.

Duỗi tay cầm một cái lên, bóc vỏ, “Muốn ăn không?”

Tô Yên gật gật đầu.

Sau đó, cái kẹo đó lại bị Donner thản nhiên bỏ vào miệng mình.

Ánh mắt anh nhìn về phía khuôn mặt sư tử ngu ngơ của cô.

Chậc, nhìn ngu ngu ngơ ngơ mà hôn lên... cảm giác cũng không kém lắm.

Nếu ăn một miếng... chắc là sẽ càng ngon hơn nhỉ ~~

Buổi tối, đi vào giấc ngủ.

May mà mỹ nhân ngư nhỏ bé cũng không nhắc lại mấy yêu cầu vô lý của mình nữa.

Nhưng nửa đêm anh luôn bị tỉnh giấc.

Nhìn Tô Yên ngủ không thành thật, lưng hùm vai gấu đè nặng cổ tay đang bị thương của cô

Donner sẽ duỗi tay giải cứu cánh tay đáng thương kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.