Edit: Ư Ư
Donner ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, đôi mắt lục đậm mang theo cảm xúc mà cô không hiểu, anh khẽ lộ ra một nụ cười nhạt, “Muốn làm em thích tôi như trước kia.”
Giống như lúc trước, thích tôi khi em vẫn chưa biết tôi là người cá ăn thịt người.
Tô Yên nhìn cổ tay đang chảy máu của anh.
Tiểu Hoa lên tiếng, “Ký chủ, người cá ăn thịt người cũng giống như mỹ nhân ngư, vảy chính là áo giáp của họ, xé một miếng vẩy cá cũng đau đớn y như bị gãy ba cái xương sườn vậy.”
Tiểu Hoa vốn cảm thấy người cá này rất xấu.
Nhưng, nhưng hình như người cá này rất thích ký chủ nhà mình.
Điều quan trọng nhất là ký chủ đối xử với người này không giống những người khác.
Máu loãng và nước hỗn loạn trên mặt đất, vảy cá dính máu cũng đang trôi nổi ở bên trên.
Donner này chẳng những tàn nhẫn với kẻ thù mà còn tàn nhẫn với cả chính bản thân mình nữa.
Tiểu Hoa nhìn mà cũng cảm thấy run sợ và đau đớn.
Tô Yên dùng móng vuốt sờ sờ trái tim mình, nơi này có hơi đau đớn.
Mà lúc này, một giọt máu màu lục đậm cũng rơi xuống viên đá quý trên lắc tay của cô.
Một tia sáng màu đỏ tươi nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
Tô Yên mím môi nói: “Tôi không ghét anh.”
Cô vừa nói vừa bế người cá đã trở nên yếu ớt này lên quay về lâu đài.
Đi vào phòng ngủ, Tô Yên đặt anh ngồi xuống mép giường, Tiểu Hồng cũng nhanh nhẹn cuốn hòm thuốc tới gần
Tô Yên tìm thuốc cầm máu rồi cầm lấy cánh tay đang chảy máu của Donner để bôi thuốc cho anh.
Nhưng mà hình như.... đồng chí Donner có vẻ không muốn lắm.
Khuôn mặt tái nhợt của Donner mang theo một nụ cười yếu ớt, “Đừng vì thấy tôi đáng thương mà nói không ghét tôi. Nếu em làm vậy thì tôi sẽ rất đau lòng.”
Tô Yên cũng hơi sốt ruột, nếu cứ tiếp tục chảy máu như vậy thì anh có chết không?
Cô liếm liếm môi nghiêm túc nói: “Tôi không ghét anh, cũng không đáng thương anh.”
Cô vừa nói vừa cầm thuốc bôi lên cổ tay Donner.
Bị thương nặng như vậy mà dường như tâm trạng của anh có vẻ vui mừng.
Anh híp mắt lại hưởng thụ Tô Yên bôi thuốc, lại hỏi thêm, “Vậy em có còn ôm tôi như trước kia không?”
“Có.”
“Có còn tin tưởng tôi không?”
“Có.”
“Có còn ôm tôi đi ra ngoài ngắm tuyết rơi chứ?”
“Có.”
“Có còn ăn cơm cùng nhau, khiêu vũ cùng nhau, ngủ cùng nhau không?”
“Có.”
“Có còn...”
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Donner, “Giống như lúc trước, sẽ không thay đổi.”
Donner nhẹ nhàng lắc lắc đuôi tỏ vẻ sung sướng.
Hừ, quả nhiên, sư tử nhỏ của anh là tốt nhất.
Sau khi Tô Yên băng bó cho Donner xong thì cả cánh tay đều bị quấn lấy thành một cục to đùng.
Donner lắc lắc đuôi cá, sắc mặt tái nhợt suy yếu, nhìn qua rất đáng thương, “Bẩn quá đi.”
Tô Yên nhìn anh nghiêm túc hỏi, “Vì sao lại rời khỏi lâu đài với người xa lạ?”
Donner cúi đầu, ấp úng một tiếng.
Anh cũng không thể nói là mình đi ra ngoài để giết người.
Tô Yên thấy vậy, cuối cùng vẫn thở dài bế anh vào bồn tắm để rửa đuôi.
Ngoại trừ cánh tay được băng bó lộ ra bên ngoài thì cả cơ thể Donner đều chìm trong dòng nước.
Anh là người cá nên chuyện chết đuối là không có khả năng tồn tại