Edit: Ư Ư
Cho đến khi Tô Yên dừng bước lại, cô nói: “Tuyết đã tan rồi.”
“Ừ.”
“Bên ngoài có người đang đuổi giết anh.”
“Ừ.”
“Cho nên anh trốn vào trong nước một đoạn thời gian.”
Lúc này Donner lại không trả lời mà chỉ nhìn Tô Yên.
Thật lâu sau, hai người nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng quát to tới gần.
Anh nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Em nói muốn ở bên cạnh tôi, chính là nói, muốn ở bên nhau cả đời?”
Tô Yên gật đầu, “Đương nhiên.”
Donner cười, anh cúi đầu hôn lên môi Tô Yên.
“Ba ngày sau là sinh nhật em. Anh sẽ tới tìm em, hãy chờ anh.”
“Vâng.”
“Em thích anh mặc quần áo màu gì?”
Vấn đề của Donner làm Tô Yên do dự.
Quần áo?
Không cần mặc quần áo đâu, như bây giờ đã rất đẹp rồi mà.
Nhưng thấy Donner cẩn thận hỏi, cô vẫn cúi đầu nhìn chiếc đuôi màu bạc của anh, “Màu bạc.”
Donner vuốt tóc Tô Yên, “Được.”
Chờ đến khi đám thôn dân kia tới thì vườn hoa chỉ còn lại một mình Tô Yên mặc một bộ quần áo to rộng đứng im ở đó.
Beres được người nâng tới trước mặt Tô Yên.
Hắn ta không cam lòng nhìn xung quanh, sâu xa nói
“Anh ta là người cá ăn thịt người, cô thả anh ta đi sẽ làm rất nhiều người gặp nguy hiểm!”
Tô Yên nhìn hắn ta, “Người cá ăn thịt người ở đâu?”
“Cô đã thả anh ta chạy đi!!”
“Là tôi thả người cá ăn thịt người đi hay là ngược lại?”
Cô nhẹ nhàng hỏi lại.
Thôn dân đang sôi nổi cầm đuốc cũng nhìn nhau.
Bọn họ đều biết truyền thuyết về người cá ăn thịt người.
Giết người như ma, người nào đã nhìn thấy thì không thể sống sót.
Mà Beres lại nói cô gái nhỏ trước mặt đã thả người cá ăn thịt người chạy đi??
Mọi người đều không thể hiểu nổi.
Cho đến khi có một người hỏi, “Beres, anh nói có một con quái vật xấu xí trong lâu đài này đã cứu anh, vậy con quái vật đó đâu?”
Beres tái mặt nhìn về phía Tô Yên, “Là cô ấy.”
Đại khái bị thương quá nặng nên giọng nói cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Mà lời nói của hắn ta lại làm các thôn dân tức giận, đây rõ ràng là một cô gái mà, sao có thể là quá vật được chứ?
“Chậc! Beres! Tôi hỏi anh quái vật ở đâu, tốt nhất là anh nên nói thật đi, chúng tôi không có thời gian đùa giỡn với anh đâu.”
“Là cô ấy, thật mà!”
Vừa nói hắn ra vừa ho mạnh.
Thôn dân cố nén tức giận, cười lạnh, “Beres, anh dẫn chúng tôi đi vào lâu đài trong thời tiết lạnh lẽo này để nhìn một cô gái à?”
Lại có một thôn dân lên tiếng: “Vậy mấy thứ như cái khay biết bay và bếp lò tự cháy mà anh nói đâu?”
Xung quanh bỗng nhiên xuất hiện một đội binh bắt đầu vây quanh đám thôn dân kia, người dẫn đầu đội binh kia quỳ một gối xuống đất thành kính lên tiếng, “Công chúa, thuộc hạ đã tới chậm.”
Tô Yên gật gật đầu, “Không cần biết bọn họ vào đây bằng cách nào, ném ra ngoài hết đi.”
“Dạ!”
Binh lính lĩnh mệnh đồng loạt rút kiếm ra.
Các thôn dân vừa thấy vậy đều trở nên hoảng hốt.
Bọn họ tự tiện xông vào tòa lâu đài này, chủ nhân của nó tức giận là điều đương nhiên.
Một người khá lớn tuổi có tiếng nói trong thôn lên tiếng: “Chúng tôi xin lỗi, công chúa, chúng tôi đã quấy rầy ngài. Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi lâu đài..”
Đoàn người hung hăng tới nhưng cuối cùng lại ủ rũ rời đi.