Edit: Ulies
Beta: Ư Ư
An Nguyên Phi lầm bầm lầu bầu, “Chẳng lẽ bị ai đó trong yến hội bỏ thuốc, phân hủy mất gan luôn?” Nói xong, lại tự mình bác bỏ, “Không thể nào. Thực quản và dạ dày của ông ta không bị gì hết mà.”
Nhắc tới yến hội, trong đầu Quyền Từ đột nhiên nhớ tới con rắn hôm ấy.
Sau đó, khuôn mặt của Tô Yên hiện ra trong đầu anh
Anh khẽ vê đầu ngón tay, “Điều tra rõ mọi việc ngày đó rồi đưa cho tôi.”
“... hở?”
An Nguyên Phi ngây người một lúc, rồi gật đầu, “Được thôi.”
Cậu ta nhớ tới chuyện gì sao?
An Nguyên Phi nhìn thoáng qua Quyền Từ.
Vẫn đẹp zai, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, đồng tử đen nhánh, có cảm xúc kì lạ nào đó nhanh chóng lướt qua, đôi môi mỏng lạnh phiếm chút ý cười.
Rõ ràng đẹp zai như vậy, lại cố tình làm An Nguyên Phi cảm thấy lạnh lẽo, còn quỷ dị hơn cả chuyện không có gan kia.
Thằng nhãi này... lại nghĩ tới chuyện khủng bố nào à?
Một tiếng sau.
Trong một căn phòng tối tăm.
Quyền Từ nhìn hình ảnh trong video phát ra từ máy tính.
Sau đó, khi nhìn thấy Tô Yên khẽ đưa một ly sâm panh cho tổng giám đóc Vương đang vui vẻ, ấn nút tạm dừng.
Dừng lại một lát.
Sau đó lại ấn nút tiếp tục, video tiếp tục chuyển động.
Chờ đến khi Tô Yên đã rời đi rồi lại quay trở về khách sạn, sờ soạng bụng của Vương tổng một chút, rồi nắm chặt tay, giống như đang cầm cái gì đó.
Hơn nửa khuôn mặt của Quyền Từ bị bóng tối che khuất, yết hầu trượt lên trượt xuống, phát ra một tiếng cười không rõ.
Xem ra... gối ôm của anh có không ít bí mật đây.
Trong bất tri bất giác, trời đã chuyển sang màu đen.
Tô Yên cũng đã quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay.
Đạo diễn hô lên một tiếng, “Cắt”
Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay đã kết thúc.
Tô Yên đi ra khỏi máy quay, ngồi trên một cái ghế, mệt mỏi xoa bóp chân.
Haiz...
Mệt mỏi quá.
Móc ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi áo, lột vỏ, ném thẳng vào miệng.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng mệt mỏi của ký chủ mà cảm thấy đau lòng, “Ký chủ ~~ vất vả rồi~~”
Tô Yên móc khăn tay ra, lau mồ hôi trên má.
Hôm nay, đại khái là ngày Tô Yên ăn kẹo nhiều nhất.
Không ngừng ăn.
Một là vì vấn đề về thể lực, mà đồ ngọt thì có thể bổ sung năng lượng nhanh chóng. Hai, là vì dung lượng não của cô hôm nay không ngừng đạt tới cực hạn.
Rất đau.
Cô nhắm mắt lại, ấn trán.
Muốn nhớ được tất cả lời thoại trong kịch bản, thì cần dung lượng não rất là lớn.
Mà dung lượng não hiện tại của cô, dùng cả ngày cũng chỉ có thể nhớ nhiều nhất tám trang.
Nếu cố nhớ tiếp thì sẽ cảm thấy đau đớn.
May sao, những thứ cô nhớ được vẫn đủ để hoàn thành được suất diễn cả ngày hôm nay.
Nhưng mà thật sự rất đau.
Giọng nói của Long Lị Lị truyền đến từ bên cạnh, dễ nghe vô cùng, “Tô Yên”
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt, không nói gì
Long Lị Lị cười cười, đi tới trước mặt Tô Yên, ngồi xuống, “Đạo điễn đoàn phim 《 Sống lại 》sẽ mời ăn cơm vào tối nay đấy, chúng ta cùng đi đi.”
Tô Yên nhíu mày, “Không đi không được sao?”
Cô muốn ngủ, phải về.
Long Lị Lị sửng sốt, “Cơ thể không thoải mái à?”
Tô Yên gật gật đầu, “Hơi hơi.”
“Vậy cô mau đi nghỉ đi, tôi sẽ nói với đạo diễn.”
“Được.”
Gật đầu đồng ý xong, cô bắt đầu tẩy trang rồi đi ra khỏi khu vực của đoàn làm phim.
Long Lị Lị nhìn chằm chằm Tô Yên đang rời đi.
Đến khi cô khuất bóng mới đứng dậy bỏ đi.
Tô Yên đi ra ngoài, tay ấn điện thoại, cho nên lúc đi đường không để ý lắm.
Mà có người đang đi ngược hướng với cô, người nọ cũng đang chơi di động, rầm một cái, hai người đụng vào nhau.
Tô Yên xoa trán rồi lùi về sau hai bước.
Ngay lúc này, người đối diện cũng ngẩng đầu lên.