Edit: Ư Ư
Đồng chí An Nguyên Phi bị nhốt ngoài cửa lớn.
Tô Yên ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, “Anh đã về rồi à?”
Nói xong câu này không biết là xuất phát từ trong lòng hay là khách sáo.
Lại cúi đầu ăn cơm.
Quyền Từ đi qua.
Nhìn nàng mặc áo ngủ hai dây.
Trên làn da trắng nõn còn mang theo dấu hôn xanh tím làm anh biết đêm qua hai người kịch liệt như thế nào.
Quyền Từ đi qua đó, ánh mắt tối lại, “Dậy từ bao giờ?”
“Vừa nãy, chưa lâu lắm,“
Nàng cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chú ý tới thức ăn trên bàn.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng cũng không còn cảm thấy đói nữa.
Cũng chậm rãi phát hiện ra ánh mắt đen nhánh nóng rực của anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, chưa bao giờ rời đi.
Tô Yên vừa ngẩng đầu còn chưa nói người gì thì đã bị người kia bắt nạt.
Anh nghĩ mình hẳn là nên khắc chế lại.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là muốn chạm vào cô, hôn lên môi cô.
Toàn bộ thể xác và tinh thần đều đang ngo ngoe rục rịch.
Hơn nữa sau khi cảm nhận được cảm giác đó, không những không có ngừng nghỉ mà lại càng thêm trầm trọng, càng muốn đặt cô ở bên cạnh mình.
Yết hầu anh lên lên xuống xuống, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, “Không đi đóng phim?”
Lời nói không liên quan lắm nhưng bàn tay lại di chuyển khắp nơi vây người vào trong ngực mình.
Tô Yên lắc đầu, “Buổi tối đi.”
Quyền Từ vừa nghe thấy cô nói buổi tối phải đi đóng phim, bàn tay hơi dừng lại, “Em có thể không đi.”
Tô Yên nghĩ tới lời nói của người đại diện, khẽ liếm môi, “Vẫn nên đi.”
Cái nhân vật kia vẫn phải đóng, La Nguyên Kiệt cũng ở, cô còn phải báo thù cho nguyên thân nữa.
Hừm, nhiều việc quá.
Quyền Từ nghe, không nói gì nữa mà chỉ ôm cô hôn một lúc lâu.
Ngoài cửa lớn, An Nguyên Phi che đầu lại ngây người một lúc lâu
Đây là... bị nhốt ngoài cửa à?
Có ý gì ta?
Bên trong xảy ra chuyện gì vậy chứ?
Hình như vừa nãy trên bàn ăn có người?
Sau khi suy nghĩ miên man một lúc, An Nguyên Phi bắt đầu hùng hổ đập cửa
Nhưng người hắn gọi không phải Quyền Từ mà là Tô Yên, “Tiểu Tô Yên, tôi là An Nguyên Phi, mở cửa cho tôi đi.”
Tuy hắn không nhìn rõ người trên bàn ăn là ai nhưng người có thể làm khuôn mặt Quyền Từ xuất hiện biểu tình thì chỉ có Tô Yên.
Tô Yên đẩy đẩy người đang đè trên người cô, “Ưm..., An Nguyên Phi ở bên ngoài.”
Quyền Từ ôm eo nhỏ của cô kéo người lại, “Không cần phải quan tâm đến cậu ta.”
Một lát sau, Tô Yên lại giãy giụa, lúc thoát khỏi thì nhanh chóng che miệng lại.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa, “Không được hôn nữa.”
Làm môi cô vừa đau vừa tê.
Cô không muốn hôn anh chút nào
Nhìn biểu tình oán giận của cô Quyền Từ mới lấy lại tinh thần.
Hít sâu một hơi thả làn váy đang bị anh vén lên xuống.
Nhìn dáng người như ẩn như hiện kia.
Chậc.
Cởi áo khoác tây trang phủ lên.
Cài từng nút từng nút.
Những thứ cần che tất cả đều được bịt kín.
Lúc này mới đứng dậy, đi tới cửa.
Cửa được mở ra.
An Nguyên Phi cười tủm tỉm, “Chào em nha Tiểu Tô...”
Còn chưa nhìn kỹ thì Quyền Từ đã đi ra ngoài.
Sau đó cửa lại bị đóng lại.
An Nguyên Phi đột nhiên ngậm miệng.
Hắn tỏ vẻ không phục, “Tớ chỉ chào Tiểu Tô Yên một tí thôi mà, cậu nhìn cậu kìa, làm miệng nhỏ của người ta vừa hồng vừa sưng, người ta còn phải đi đóng phim đấy nhé.”
Quyền Từ híp híp mắt, đảo qua An Nguyên Phi.
An Nguyên Phi lập tức cười xuề xòa, “Đã lâu không gặp, Tiểu Tô Yên đẹp hơn nhiều. Ít nhiều cũng nhờ có công lao của cậu ~~”