Edit: Ư Ư
Kevin túm lấy cánh tay của nàng, dùng sức.
Tô Yên chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc, “Tôi không muốn uống.”
Tên nhà làm phim to béo kia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lần.
Vẫn còn quá non.
Một người mới, góc cạnh còn chưa được mài sạch sẽ.
Lời nói cũng làm người cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Không muốn uống?
Không muốn uống cũng phải uống.
Kevin vừa cười làm lành vừa duỗi tay cầm một ly rượu từ trong số đó lên đặt bên môi Tô Yên.
Hắn ta nói cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, “Cô là người gây họa, hôm nay dù chết ở đây cũng phải uống hết ba ly này!”
Không khí giằng co dọa người.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía Kevin.
Cô mím môi dùng sức rút cánh tay của mình ra.
Đang định nói thì La Nguyên Kiệt bên cạnh đã lên tiếng, “Nhà làm phim Phương, nếu uống ba ly rượu này thì chỉ sợ ngày mai người này sẽ không đóng phim được.”
Tên nhà làm phim kia không nghĩ tới La Nguyên Kiệt sẽ lên tiếng, ánh mắt giật giật.
Sau đó La Nguyên Kiệt đứng lên, cầm một ly rượu nho, “Như vậy đi, ly rượu này xem như tôi nhận lỗi thay cho người mới này.”
Nói xong cũng không đợi tên nhà làm phim kia lên tiếng, La Nguyên Kiệt đã uống xong ly rượu đó.
Tên nhà làm phim đó cũng im lặng, nếu ảnh đế đã lên tiếng tiếng thì ông ta cũng không thể làm khó.
Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, cười ha hả nói: “Ảnh đế nói gì vậy, tôi còn phải cảm ơn cậu đã tham gia bộ phim này mới đúng.”
Nói xong tên nhà làm phim cũng uống một ly
Chuyện này dường nhà đã được bỏ qua.
Kevin trừng mắt nhìn Tô Yên, “Cái thứ không biết cố gắng.”
Nếu gặp được một người biết điều thì người đó đã biết những lúc thế này phải làm gì.
Nếu dỗ được tên nhà làm phim này vui vẻ, nói không chừng bộ phim tiếp theo sẽ được làm nữ chính
Kết quả Tô Yên lại làm vậy, đúng là càng nhìn càng thấy vô dụng.
Hai người về chỗ ngồi.
Mọi người lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.
Còn có thể nghe thấy nhà làm phim khen Long Lị Lị hai câu, “Kỹ thuật diễn của cô Long rất tốt, tôi thấy bộ phim này có cô và ảnh đế duy trì, nhất định có thể nổi tiếng.”
Long Lị Lị bị khen đến ngượng ngùng, khiêm tốn vài câu, “Đây đều là công của ảnh đế, không liên quan gì tới tôi.”
Sau đó, lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.
Trời biết, bộ phim này mới quay được một ngày, làm sao nhìn ra kỹ thuật diễn với tương lai của nó.
Ăn một chốc lát, di động của Tô Yên vẫn luôn rung rung
Cô nhìn thoáng qua người gọi đến, sau đó đi ra ngoài phòng bao
Là Quyền Từ gọi.
Đi tới cửa sổ trên hành lang dài, nghe máy, “Alo?”
Đầu bên kia là Quyền Từ đã về nhà từ sớm nhưng lại nhìn thấy ngôi nhà đen sì không có bóng người.
Khuôn mặt lập tức trầm xuống, mang theo lệ khí ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, “Bao giờ em về?”
Anh cố gắng khắc chế cảm xúc táo bạo của mình, biểu hiện một cách bình thường.
Tô Yên nhìn về phía phòng bao ồn ào, “Em cũng không biết nữa.”
Quyền Từ nghe âm thanh ầm ĩ của bên kia, hơi nhíu mày, “Em đang ở đâu?”
Cô thành thành thật thật trả lời, “Khách sạn Kim Ngọc.”
“Vì sao lại ở đấy?”
“Hôm nay em dậy muộn không đi quay phim được, người đại diện bảo em đến uống rượu xin lỗi.”