Edit: Ư Ư
Đều do cái trợ lý kia kéo cô lại nói một đống thứ vô nghĩa.
Cô ngoan ngoãn như vậy, đồ ăn đã đưa tới tận cửa, nếu anh không ăn thì rất có lỗi với lương tâm.
Anh không nói gì mà ôm cô đi sang ghế lái phụ, đặt cô ngồi xuống, thắt dây an toàn, vòng đến ghế lái.
Quyền Từ nhạy bén phát hiện một tầm mắt đang nhìn chằm chằm hai người họ bèn nghiêng đầu nhìn qua.
Lại nhìn thấy Long Lị Lị và trợ lý của cô ta đứng ở đối diện.
Quyền Từ đương nhiên không quen Long Lị Lị.
Nhưng mà người này...
Đôi mắt anh liếc qua rồi lập tức dẫm chân ga.
Cơm chiều còn được được ăn no đã bị người kia khiêng vào trong phòng ngủ.
Đêm xuân khó nhịn, thể lực của Tô Yên vốn đã không tốt làm sao chịu được lâu.
Kết quả là làm mấy hiệp đã ngất xỉu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên eo đau chân đau cánh tay đau chỗ nào cũng đau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái là Tô Yên đã quay được hơn một tháng.
Người trong đoàn phim cũng bắt đầu quen thuộc.
Chỉ có một mình Tô Yên vẫn độc lai độc vãng, ăn cơm, đọc kịch bản.
Buổi tối ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ đến đón cô về nhà.
Cũng không biết ai truyền tin Tô Yên được bao dưỡng.
Nói cô đập tiền vào đoàn phim, ngủ đạo diễn, bây giờ còn dựa vào chuyện mình được quay phim với ảnh đế mà theo đuổi người ta.
Càng truyền càng thêm xấu xú.
Hơn nữa vai diễn của Tô Yên là người ở giữa phim thích vai nam chính mà La Nguyên Kiệt đóng.
Vẫn luôn yên lặng thích, yêu thầm.
Nếu ảnh đế uống rượu thì ngày hôm sau chắc chắn Tô Yên sẽ cầm một cốc nước ấm tới tìm gã.
Làm cho chuyện này càng truyền càng thật.
Đối với Tô Yên mà nói thì chuyện này chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô cả.
Mà cô cũng không biết mấy lời đồn này.
Vẫn ăn cơm đọc kịch bản như bình thường.
Ngược lại là La Nguyên Kiệt, không biết vì sao mà gần đây rất hay đi tìm cô.
Nghe đạo diễn nói: “Tô Yên, lát nữa cô trốn phía sau Lily trộm nhìn La Nguyên Kiệt, nhất định phải biểu hiện được cảm xúc thẹn thùng. Cô cứ nghĩ tới người mình thích là được.”
Tô Yên gật đầu, “Được.”
La Nguyên Kiệt cũng ở trước mặt, gã nhìn Tô Yên mang theo sự nóng bỏng khó hiểu.
Chờ tới khi đạo diễn đi thì La Nguyên Kiệt đột nhiên dán sát Tô Yên, gã cười, nhìn như đàng nói chuyện phiếm, “Em có biết lời đồn trong đoàn phim không?”
Tô Yên ngẩng đầu, mờ mịt, “Anh muốn nói gì?”
La Nguyên Kiệt như suy nghĩ tới chuyện gì đó đột nhiên tới gần Tô Yên.
Chỉ là không chạm vào cô được vì có một bàn tay đang cản lại.
Cản trở gã tới gần.
Đôi mắt gã đen tối, lấy ra một cái thẻ phòng đưa cho Tô Yên, “Tám giờ tối này, khách sạn Hoàng Gia.”
Tô Yên nhìn tấm thẻ rồi lại nhìn gã.
Tô Yên không có kinh nghiệm nhưng Tiểu Hoa thì có rất nhiều.
Liếc mắt một cái đã biết thằng chóa này không có ý tốt, “Ký chủ! Gã ta muốn có một đêm xuân với ngài!”
Tiểu Hoa hầm hừ, cái đồ đê tiện không biết xấu hổ.
Cô còn chưa nói gì đã nghe thấy La Nguyên Kiệt mờ ám nói: “Tôi biết là em thích tôi. Như vậy đi, tôi cũng sẽ không tạo thành gánh nặng cho em, sau đêm nay, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, thế nào?”
Tô Yên nghiêm túc, “Chẳng ra gì.”
Sắc mặt La Nguyên Kiệt cứng đờ.
Gã cười cười, “Quá tham lam thì không tốt đâu, nên từ từ tới có đúng không?”
Tô Yên liếc nhìn La Nguyên Kiệt một cái, bị gã làm cho không còn kiên nhẫn.
Cô nhìn chằm chằm vị trí trí tim của La Nguyên Kiệt, chậm rãi nói: “Em cắn gã hai miếng để gã tỉnh táo lại.”
Cô nói nhỏ, lại đang cúi đầu nên La Nguyên Kiệt không nghe thấy cô đang nói gì.
Nhưng lại cảm thấy trái tim đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch.