Edit: Ư Ư
Đỉnh núi này gập ghềnh, hơn nữa sắc trời đã hoàn toàn đen, nhìn về phía trước chỉ có một khoảng đen nhánh, ai cũng không biết Tô Yên và Long Lị Lị rơi xuống đâu, có nguy hiểm hay không.
Tình huống nguy hiểm như vậy nên tổ tiết mục cũng không dám để hai người quay phim tự mình đi cứu người.
Lỡ như chưa cứu được hai người Tô Yên mà lại không nhìn thấy hai người quay phim này đâu thì sẽ càng thêm hỗn loạn hơn.
Vậy nên tổ đạo diễn lập tức báo cảnh sát để họ giúp đỡ.
Sau đó, tổ tiết mục lại gọi điện thoại cho người mà lúc nãy hai người này đã để lại số điện thoại.
Nói cũng buồn cười.
Lúc trước để bọn họ viết số điện thoại chỉ để làm tăng sự kịch tính trong chương trình để người xem càng thêm hưng phấn mà thôi.
Không nghĩ tới lại thật sự phải sử dụng.
Khi Quyền Từ nhận được điện thoại thì anh còn đang họp.
Vừa xử lý vừa nghĩ chờ đến khi anh về nhà thì phải dùng cách nào để ăn sạch “gối ôm nhỏ” của mình.
Đột nhiên nhận được điện thoại.
Số điện thoại này là số điện thoại riêng tư nên không có nhiều người biết đến.
Chờ đến khi anh nghe máy, nghe người bên kia trình bày mọi chuyện một lần, Quyền Từ cứng người lại, khuôn mặt âm trầm.
Giây tiếp theo đã chạy ra khỏi phòng họp.
Lại nói tới Tô Yên và Long Lị Lị không biết đã lăn tới đâu.
Quần áo bị rách, trên người cũng có vài vết thương, cả người đầy sỏi đá và lá rụng, nhìn qua có chút chật vật bất kham.
Hai người đều im lặng
Tự bò dậy từ trên mặt đất, đứng lên, phủi lá cây và sỏi đá trên người đi rồi nhìn xung quanh.
Nửa ngày sau, ánh mắt Long Lị Lị hiện lên một tia tàn nhẫn, cầm lấy mấy cành cây vứt mạnh xuống dưới đất.
Chắc là cô ta không thể đoán được mình cũng sẽ bị rơi xuống đây.
Tô Yên cũng phủi lá cây xuống dưới, nâng mắt nhìn về phía Long Lị Lị.
Lên tiếng, “Cô cố ý.”
Không phải câu nghi vấn mà là đang trần thuật.
Long Lị Lị cười cười vuốt tóc, “Sao? Sao cô lại nghĩ tôi là người độc ác như vậy? Hai chúng ta không oán không thù thì tại sao tôi phải hại cô?”
Tô Yên không nói gì mà chỉ dùng đôi mắt trong suốt nhìn cô ta.
Mà cô càng như vậy thì Long Lị Lị càng thêm căm hận.
À không, không phải hận, mà là ghen ghét.
Sự ghen ghét kia đã che kín hai mắt cô ta, làm cô ta hận không thể làm Tô Yôn không thể thoát khỏi ngọn núi này.
Long Lị Lị dựa vào một cái cây.
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Một lúc lâu sau đó, Long Lị Lị nói: “Hai người chúng ta đều không biết đây là đâu, chỉ có thể chờ người tới cứu.”
Tô Yên đỡ một thân cây sờ máu trên cổ tay mình.
Im lặng tỏ vẻ cô đồng ý với lời nói của cô ta.
Long Lị Lị cười, giọng nói như thường, “Tô Yên, cô có bạn trai không?”
Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Không có.”
Đôi mắt Long Lị Lị hiện lên một tia sáng.
Đại khái là sống sót sau tai nạn, cũng có lẽ là do sắc trời đen nhánh nên cái mặt nạ ôn hòa của cô ta lộ ra một vết nứt.
Vậy nên cô ta mới buột miệng nói: “Quyền Từ bao dưỡng cô à?”
Lúc buột miệng nói ra, Long Lị Lị không hối hận.
Chẳng sợ câu nói này không phù hợp với biểu hiện ngày thường của cô ta, nhưng cô ta vội vàng muốn tìm một đáp án.
Tô Yên nhìn cô ta, “Anh ấy đã cầu hôn tôi, tôi cũng đã đồng ý.”
Thân hình Long Lị Lị run lên, cơ hồ lung lay sắp đổ.