Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 86: Chương 86: Hoàng tử bệnh kiều (11)




Lúc này, Thu Thật có cảm giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Yên.

Trong mắt Thu Thật không thể ức chế mang theo một tia ghen ghét.

Thu Thật vốn thiên về quyến rũ, hơn nữa bây giờ nhu nhược yếu ớt như vậy, làm người nhìn thấy mà thương.

Lúc này, Nam Đường nhìn thấy Tô Yên tới, đi qua đó, lên tiếng: “Còn đang đợi cái gì? Đi vào hầu hạ.”

Bộ dáng tuy rằng cứng rắn lạnh lẽo, nhưng xử lý mọi chuyện rất chu đáo.

Là thủ hạ đắc lực của Tam hoàng tử.

Tô Yên gật đầu, không nhìn Thu Thật nữa, bước vào trong phòng.

Thu Thật thấy thế, sự ghen ghét trong mắt càng ngày càng đậm.

Tô Yên chỉ là một tiện tì tam đẳng, trở thành nha hoàn nhất đẳng hầu hạ chủ tử, đã là phúc phận ngàn đời.

Nhưng lúc này mới mấy ngày?

Thế nhưng nhảy lên trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh?

Tô Yên này đã làm gì với điện hạ?

Thu Thật gắt gao nắm chặt ống tay áo, móng tay cắm vào thịt, cắn răng không để mình ngã xuống.

Tô Yên đi vào, mùi long tiên hương tràn ngập căn phòng.

Lúc này, Tam điện hạ vẫn chưa nằm trên giường, mà là ngồi trên ghế cạnh án thư.

Mặc áo trong màu trắng, bên ngoài tùy ý khoác một cái áo xanh, đôi mắt rũ xuống, bộ dáng ốm yếu mang theo sự nghiêm túc, lông mi run rẩy.

Tô Yên đi qua, hành lễ, “Điện hạ.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh sáng trong, hắn cong môi cười ôn nhuận vô hại, “Tô Yên.”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng không nhanh không chậm.

Tô Yên ngẩng đầu, giọng nói thanh triệt mang theo một tia mềm mại ấm áp, “Điện hạ thỉnh phân phó.”

Nụ cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo càng sâu, “Vốn dĩ, không có gì muốn phân phó, nhưng ngươi đã nhắc tới... ta muốn ăn quả mơ.”

Tô Yên gật đầu, “Điện hạ chờ một lát.”

Sau khi nàng lên tiếng, lui ra ngoài.

Hiên Viên Vĩnh Hạo gập sách trong tay lại, ném lên trên bàn.

Hắn dựa trên ghế làm bằng gỗ tử đàn, nhắm mắt lại, nụ cười biến mất trở nên có chút đạm mạc.

Chỉ trong chốc lát, Tô Yên bưng một đĩa mơ tròn tròn đi tới, “Điện hạ mời dùng.”

Nói xong, nàng đang định đặt đĩa mơ xuống bàn.

Hiên Viên Vĩnh Hạo bỗng nhiên lên tiếng:“Trên bàn sách chưa bao giờ để thức ăn, tránh làm bẩn những thứ quan trọng.”

Tay Tô Yên hơi dừng lại, sau đó nhấp môi ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Cho dù nàng không nói gì cả, chỉ nâng mắt nhìn hắn một cái, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã cảm thấy, cặp mắt kia đang nói với hắn, nàng không biết làm sao.

Cái này làm trong lòng hắn dâng lên một cỗ ngo ngoe rục rịch không biết từ đâu đến.

Nhìn Tô Yên yên lặng ôm đĩa mơ bỏ xuống cũng không được, không bỏ cũng không được, hắn cười.

Nhìn nàng càng vô tội, lại càng muốn làm trầm trọng thêm, thật là không nhịn được nha.

Tô Yên đứng trước mặt hắn, suy nghĩ một lát, lên tiếng: “Nô tỳ cầm đĩa, điện hạ mời dùng.”

Ngón tay xinh đẹp thon dài, cầm một quả mơ ăn vào trong miệng, vị chua ngọt tràn ngập.

Hắn tinh tế nhấm nuốt, cười vô hại ôn nhu, “Quả mơ này ăn rất ngon.”

Hắn khen một câu, nhìn qua rất thích ăn.

Nhưng kết quả, cả buổi trưa, Tô Yên ôm đĩa mơ đứng suốt ba canh giờ, hắn chỉ ăn một quả!

Chờ khi nàng ra khỏi tẩm điện, cánh tay đã tê dại.

Đứng ba canh giờ, sống lưng nhức mỏi.

Vừa ra tẩm điện, trời cũng đã tối.

Tô Yên đấm chân, vừa cảm thấy hơi hòa hoãn, bèn bước về phía trước.

Tiểu Hoa an ủi, “Ký chủ, ngài có muốn trở về nghỉ ngơi nghỉ ngơi không?”

“Đói bụng.”

Giọng nói mềm mại, đi về phía bếp ăn của cung nữ, không dừng lại.

Anh nhà cướp cái gì của chị nhà???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.