Editor: Rùa
Beta: Ư Ư
Con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, đôi môi tái nhợt cong lên, “Ngươi muốn đi đâu?”
Tô Yên vô tội, “Điện hạ còn có việc gì phân phó?”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng vô tội không hiểu gì của cô, híp híp mắt.
Sau đó dùng sức lôi kéo, ôm người vào trong ngực, ngã lăn trên giường.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Yên đã bị đè xuống giường.
Hắn ôm chặt người vào trong ngực, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Đêm nay vốn dĩ muốn ban chết cho ngươi.”
Tô Yên nghe thấy liền ngốc, có hơi mờ mịt, “Vì sao?”
“Bổn cung muốn giết ngươi, cần lí do?”
“...không cần.”
Thấy nàng phối hợp như vậy, Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ cười.
Sau đó lại nói: “Bổn cung khai ân, cho ngươi một con đường sống.”
Lúc nói, hắn tiến lại gần kề sát trán nàng.
Thân thể hai người kề sát, có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Tô Yên không biết vì sao trái tim mình lại đập nhanh hơn.
Loại cảm giác quen thuộc này làm Tô Yên hoảng hốt.
Nàng theo bản năng ôm lấy hắn, không lên tiếng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn động tác ỷ lại của nàng, ôm người càng chặt, “Nhưng ngươi thừa dịp bổn cung một mình, khinh bạc ta, chuyện này tính thế nào?”
Tô Yên nghe, một hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó mềm mại giải thích, “Ta không có.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu mày, không có?
Giây tiếp theo, hắn nhéo cằm Tô Yên nâng lên, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm...”
Nàng bị đè trên giường, không thể động đậy.
Chỉ có thể bị động tiếp thu nụ hôn kịch liệt này.
Liếm mút, khiêu khích, quấn quanh, tất cả đều nóng bỏng mà mãnh liệt.
Tay nàng nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Nhìn từ xa, chỉ cảm thấy xuân sinh trướng ấm, màn che rung động, một đôi phu thê.
Một lúc sau, hắn chậm rãi buông ra, bởi vì nụ hôn sâu mà đôi môi tái nhợt cũng có khí sắc hơn rất nhiều.
Hắn khẽ liếm khóe môi, trong nháy mắt cảm thấy người này ôn lương vô hại xa cách làm người ta không rời mắt được.
Tô Yên thở phì phò, gương mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhịn cười, dùng giọng nói trầm thấp lên tiếng: “Ngươi khinh bạc ta, lần này còn có gì muốn phản bác.”
Tô Yên lần đầu tiên nghe thấy lời nói vô lý như vậy, nói không lên lời.
Lúc hắn nói, ngón tay vuốt ve đôi môi của nàng.
Nàng vô hại như vậy, vô tội như vậy làm hắn không khống chế được sự ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Tầm mắt ngày càng nóng rực.
Ngày ấy bên cạnh ao, khi hắn rơi xuống nước, tay vịn trên ván gỗ, nhìn thấy bên cạnh có một người, dáng người nhu nhược trắng nõn, ánh mắt kiên định nhìn hắn, mồ hôi đầy đầu.
Chỉ một cái liếc mắt kia đã làm hắn ngo ngoe rục rịch.
Bây giờ... hắn muốn làm nàng hoàn toàn trở thành của mình.
Đang nghĩ, ngoài cửa truyền đến âm thanh, “Điện hạ, nô tỳ đến đưa nước gừng.”
Lúc này, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới lấy lại tinh thần, tầm mắt dần dần trở lại bình thường.
Hắn nghiêng sang một bên.
Tô Yên đẩy hắn ra, ngồi dậy đi tới, “Nô tỳ mang nước gừng tới cho điện hạ.”
Nàng ra ngoài cửa, nhìn thấy Thu Thật định đi vào.
Tô Yên lên tiếng: “Để cho ta.”
Thu Thật thấy Tô Yên còn hoàn hảo không bị làm sao, trong mắt càng thêm căm hận, cũng không đưa nước gừng trong tay cho nàng, “Tô Yên, ta và ngươi đều là cung nữ nhất đẳng, không phải ngươi chỉ hầu hạ bên cạnh điện hạ thôi sao, sao có thể ra lệnh cho ta, cao hơn ta một bậc.”
Ngữ khí mang theo tức giận không bằng lòng nói với Tô Yên.
Tô Yên nghe xong, chẳng những không tức giận ngược lại còn gật đầu, “Ngươi nói đúng. Nếu đều là cung nữ nhất đẳng, hầu hạ điện hạ là trách nhiệm của nhà hoàn. Cho nên ngươi ở lại đây hầu hạ.”
Lời nói của nàng làm cho Thu Thật mừng thầm trong lòng.
Thu Thật hừ lạnh, “Ngươi biết thì tốt.”
Tô Yên sờ sờ bụng, nàng đói bụng.
Đi ăn một chút.
Vừa nãy Hiên Viên Vĩnh Hạo có hơi kỳ quái, nàng cũng hơi kỳ quái, đi ăn trước rồi nghĩ tiếp.
“Bổn cung bị thương nguy hiểm đến tính mạng thay ngươi, sau đó lại bị ngươi khinh bạc. Ngươi thân là nha hoàn hầu hạ bên cạnh, muốn bồi thường cho ta như thế nào?”
Bồi thương thế nào nhỉ???